Bạn đang xem trang 1 / 2 trang

Hồi ký người  về

Đã gửi: Hai T6 29, 2009 11:16 am
Viết bởi Asukio
Tôi là một du học sinh trở về từ Nhật Bản, sau 7 năm học tâp và làm việc. Tôi trở về quê hương, nơi tôi sinh ra và lớn lên trong suốt 18 năm tuổi trẻ. Quê hương nơi có mái nhà ấm cúng, có những nụ cười tiếng nói thân thương mà tôi yêu và nhớ suốt quãng thời gian dài nơi đất khách quê người.

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng


Tôi đã về, đã bỏ lại công việc tại Nhật, nơi luôn có những níu kéo tôi ở lại. Nếu ở lại, tôi sẽ có một cuộc sống bình yên, với một khoản tiền lương đủ sống, một căn phòng với đầy đủ tiện nghi, một công việc nhẹ nhàng, ổn định… Nhưng có là gì? Khi lòng người không yên. Mảnh đất của lòng tôi nằm ở một vùng trời nhớ khác. Tôi về.

Cũng đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày về (25-3). Tôi phần nào đã quen với cuộc sống nơi này. Nghĩ ra thật buồn cười khi một con người Việt Nam phải học lại cách sống ở Việt Nam. Nhưng sự thật, có quá nhiều bỡ ngỡ. Lúc tôi ra đi tôi chỉ là đứa học sinh phổ thông mới vừa tốt nghiệp, một chữ “đời” với tôi lúc đấy còn xa lắm. Lúc tôi biết định nghĩa nó thì tôi đang ở trong một xã hội khác, tôi biết một chữ “đời” rất khác. Cái lưỡi không cảm nhận hương vị như ngày nào, vì nó đã bị những vị ngọt khác phủ đầy; Đôi mắt không nhìn mọi vật như ngày nào, vì thế giới quan của nó đã quá rộng. Cả bàn tay cũng không chọn những việc như ngày nào, vì có nhiều bàn tay khác đang chờ nó… Tốt hay xấu đều có cả, và tôi đã thay đổi, một điều không thể tránh khỏi, nó là thực tế mà tôi phải nhận ra.

Hôm trước tôi ghé tiệm sách mua vài thứ, chọn xong tôi xếp hàng đứng chờ người trước đang thanh toán, nhưng từ phía sau có chị gái đem hàng lại rồi chen vào.” Ơ! Chị này! Tôi đang xếp hàng”, liệu tôi có nên nói ? hay có phải tôi chỉ là một kẻ chậm chân trong xã hội bừa bộn này ?
(thực ra tôi đã nói nhiều lần trong trường hợp giống thế này, chỉ là lần này tôi im lặng)

Tôi đã là một du học sinh, tôi mang trong mình sứ mệnh tiếp thu một nền văn hóa khác và truyền đạt lại những điều hay cái tốt cho đất nước tôi. Điều thứ nhất, tôi đã làm được, tôi đã tiếp xúc và đã tiếp thu được một phần nào nền văn hóa Nhật Bản. Tuy nhiên, liệu tôi có truyền đạt được những điều hay cái tốt của một nền văn hóa mới cho những người xung quanh? Giữa hai nền văn hóa luôn có sự xung đột, nếu tôi không chỉ ra được điểm tốt hơn của điều tôi đã học, và chỉ biết phủ nhận nhịp sống đang tuần hoàn nơi đây, thì có lẽ, tôi sẽ là kẻ bị bài trừ! Bạn có nghĩ vậy không?

Không ai nói Tiền là tất cả, nhưng ai cũng nói không có Tiền không làm được gì cả. Đấy là thực tế xã hội hiện nay. Tôi cũng như nhiều anh em khác, mang trong mình nhiều lí tưởng, nhiều ước mơ, hoài bảo, nhưng chúng tôi không thể sống thiếu miếng ăn, cái mặc, chổ ở. Về Việt Nam chúng tôi phải nghĩ đến chuyện làm việc kiếm tiền để duy trì cuộc sống. Có người muốn lập công ty, có người muốn làm cho công ty Nhật Bản, có người có việc gì làm việc đấy… mọi người đều phải sống.

Mở công ty là một việc đơn giản. Nhưng để duy trì nó, để kiếm cái lợi nhuận là việc không đơn giản Một anh chàng là thợ sửa điện, anh cặm cụi chân lấm tay bùn xông pha mấy năm, anh có chút kỹ thuật. Rồi anh rủ bạn cùng làm, anh sẽ thành công vì anh đã có kinh nghiệm từ những ngày tháng kham khổ. Một người bán hàng suốt ngày phải xin gặp những mối hàng, lúc thì phải cúi đầu, lúc như cầu xin, chỉ để có được những đơn hàng. Sau vài năm người này mở công ty, người này sẽ thành công vì đã có tích lũy. Tôi và các bạn tôi về Việt Nam với hai bàn tay trắng, cái có được là những thứ xa vời với thực tại, thế thì chúng tôi có làm được không ? Chúng tôi có cái gì làm cơ sở cho sự thành công trước mắt?

Vốn ư? Có bao nhiêu sau những năm đi học!
Kỹ thuật ư? Làm được cái gì?
Quan hệ ư? Tin được chỗ nào khi câu chuyện là kinh doanh, tiền bạc.

Rất khó, khó bởi vì chúng tôi muốn làm cái lớn, khi chưa làm được cái nhỏ. Chúng tôi nghĩ chúng tôi quá lớn, chúng tôi khinh rẽ những việc làm chân tay, chúng tôi sợ bè bạn dèm pha là những kẻ du học nghèo đói. Nhưng hãy nhìn sự thật, chúng tôi có gì ? Ngôn ngữ chẳng qua chỉ là một phương tiện, có chăng thì dùng ba tấc lưỡi lừa người được vài vố, rồi trốn mình ở một xó xỉnh nào trong xã hội.

Phải chân lấm tay bùn, phải xem mình như những con người bình thường khác, phải quên đi cái sự đua đòi, ăn theo trong xã hội. “Đầu đội trời, chân đạp đất” là vậy, đầu nắng, chân bùn.

Thành công à? Thử mới biết.

Các bạn nghĩ chúng tôi làm được không?

M.H(29/06/2009)

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Hai T6 29, 2009 11:23 am
Viết bởi bamaguro
Hihi, làm cái gì thì lúc đầu cũng khó khăn mà,Asukio là 1 trong những người của khoá 02 mở đường thì càng khó khăn hơn.
Cố gắng lên , sau này giúp đỡ anh em những kinh nghiệm ở Việt Nam nhé.

Mình thì vẫn tin rằng ta có thể làm được nếu chúng ta có 1 niềm tin và đứng bên nhau.Nhật Bản hồi xưa cũng như Việt Nam mà, nhưng Nhật Bản thay đổi bởi có những người trí thức biết đứng bên nhau và bắt tay vào làm,chịu cực chịu khổ.
頑張ろう、夢のために生きよう。一生しかないだから、燃えようぜ。

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Hai T6 29, 2009 11:33 am
Viết bởi nguyenhoangtue
Lo xa làm gì cho mệt. Về nước cố mà nuôi cái bản thân cho xong là Ok rồi. làm được việc nhỏ nhỏ này hẳn nghĩ đến những thứ khác. Anh chán những giấc mơ, đơn giản là nó không có thực.
Cố gắng đi! Hoàng về Huế à???

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Hai T6 29, 2009 12:11 pm
Viết bởi Asukio

Lo xa làm gì cho mệt. Về nước cố mà nuôi cái bản thân cho xong là Ok rồi. làm được việc nhỏ nhỏ này hẳn nghĩ đến những thứ khác. Anh chán những giấc mơ, đơn giản là nó không có thực.
Cố gắng đi! Hoàng về Huế à???


Em đang ở TPHCM. Em đang giúp thầy một tay cho một vài kế hoạch, chuẩn bị môi trường cho anh em sắp tới trở về.[smile]

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Hai T6 29, 2009 12:17 pm
Viết bởi ho quang nam
Hoàng viết rất chân thật và hay.Cố gắng viết nhiều về tình hình anh em ở Việt Nam để những người đang học và có ý định về Việt Nam đọc và tham khảo.
Du học để biến ước mơ thành sự thật là một điều ai cũng mong muốn nhưng để thực hiện được ước mơ của mình thì không phải là đơn giản.Không nên tưởng tượng viễn vông nhưng việc cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình là việc cần phải làm và luôn luôn cần suy nghĩ.Rất mong nghe được những thông tin thành công của các sempai và anh em Dong Du ở Việt Nam để làm động lực cho anh em bên Nhật.

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Hai T6 29, 2009 9:53 pm
Viết bởi aokuma159

Lo xa làm gì cho mệt. Về nước cố mà nuôi cái bản thân cho xong là Ok rồi. làm được việc nhỏ nhỏ này hẳn nghĩ đến những thứ khác. Anh chán những giấc mơ, đơn giản là nó không có thực.
Cố gắng đi! Hoàng về Huế à???
em không nghĩ là giấc mơ không có thật,chỉ đơn giản là giấc mơ của anh đã chết rùi, nếu không làm sống lại được giấc mơ thì sinh ra 1 giấc mơ khác đi anh [grin]  
lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
giấc mơ con đè nát cuộc đời con
ít nhất cũng phải có 1 giấc mơ con chứ bác

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Ba T6 30, 2009 9:31 am
Viết bởi Shigami44
Thế này thử hỏi sao giấc mơ lại khó giữ .

Thứ Ba, 30/06/2009 - 5:37 AM
Chiêu lừa của “Người đương thời” Nguyễn Đình Chiến

http://dantri.com.vn/c20/s20-334009/chieu-lua-cua-nguoi-duong-thoi-nguyen-dinh-chien.htm

Ngày 26/6, cơ quan ANĐT đã tống đạt quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, thực hiện lệnh khám xét khẩn cấp, bắt tạm giam đối với “Người đương thời” Nguyễn Đình Chiến, Chủ tịch HĐQT, Tổng Giám đốc Công ty Bắc Hà về hành vi lừa đảo chiếm đoạt 20 tỷ đồng của trường Đại học tư thục Nguyễn Trãi (địa chỉ 266 Đội cấn, Ba Đình).

Cơ quan ANĐT làm rõ, tháng 5/2008, trường Đại học tư thục Nguyễn Trãi được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt dự án khu giáo dục Nguyễn Trãi tại xã Kiến Hưng (Hà Đông) với tổng dự toán khoảng 3.000 tỷ đồng.

Để triển khai dự án, ông Nguyễn Tiến Luận, Chủ tịch HĐQT của trường đã gặp ông Nguyễn Đình Chiến đề nghị giúp đỡ và được ông Chiến nhận lời “giúp” 100 triệu Euro. Tuy nhiên qua điều tra, cơ quan công an xác định từ năm 2007 đến nay, công ty của ông Chiến hầu như không hoạt động kinh doanh để có số tiền lớn như vậy.

Nhưng để gây dựng lòng tin với đối tác, ông Chiến đã khuyếch trương hàng loạt giấy tờ tín dụng, chứng thư bảo đảm của một số ngân hàng nước ngoài (chứng thư giả) chứng nhận ông có nửa tỷ Euro và 1 tỷ USD trong tài khoản và khoản tiền 400 tỷ đồng mà ông cho rằng hiện vẫn chưa đòi được của các cơ quan chức năng tỉnh Cần Thơ.

Tin tưởng tiềm lực kinh tế của vị doanh nhân tiêu biểu này, trường Đại học Nguyễn Trãi đã ký hợp đồng hợp tác với Công ty Bắc Hà, theo đó Bắc Hà có trách nhiệm huy động 100 triệu Euro cho Nguyễn Trãi với thời hạn vay 25 năm, lãi suất 5%/năm. Kèm điều kiện trường Đại học này phải có 10% vốn đối ứng khoản vay tương đương 10 triệu Euro.

Biết trường Nguyễn Trãi không lo được khoản này nên ông Chiến lại đề nghị “giúp” với điều kiện phải gửi vào tài khoản của Công ty Bắc Hà số tiền 20 tỷ đồng. Hợp đồng cũng quy định, sau 45 ngày kể từ ngày nhận tiền, Bắc Hà sẽ giải ngân đợt một với số tiền 10 triệu Euro và giải ngân hết số tiền 100 triệu Euro trong năm 2008.

Tuy nhiên chỉ vài ngày sau, ông Chiến đã ra ngân hàng rút sạch số tiền 20 tỷ đồng trên để trả nợ các doanh nghiệp và chi tiêu cá nhân mà không thực hiện việc huy động vốn cho trường Nguyễn Trãi. Đến nay, ông Chiến mới trả được 570 triệu đồng và 10.000 USD cho trường này.

Qua điều tra việc ông Chiến “giải ngân” số tiền 20 tỷ đồng, cơ quan ANĐT đã phát hiện ra việc ông Chiến đã áp dụng “chiêu thức” giống hệt với trường Nguyễn Trãi để lấy tiền của nhiều doanh nghiệp khác.

Điển hình: Ngày 14/6/2007, ông Chiến đã ký hợp đồng hợp tác, cho Công ty CP Tân Phong (Phú Thọ) vay 2 triệu USD để xây dựng nhà máy chè CTC (tại KCN Đồng Lạng, Phù Ninh, Phú Thọ) cũng với mức lãi suất 5%/năm.

Do “bức xúc” về vốn nên Tân Phong đã chuyển 3,2 tỷ đồng (10% vốn đối ứng) cho ông Chiến. Sau hai năm đi đòi nợ, công ty Tân phong đã được ông Chiến hoàn trả tổng cộng 3,6 tỷ đồng (gồm cả vốn lẫn lãi) sau khi ông có được khoản tiền của trường Nguyễn Trãi.

Số tiền còn lại, ông Chiến đem trả nợ cho bà Trần Thị Thành (ở Hà Nội) số tiền 5 tỷ đồng; trả cho Công ty Elcom trụ sở Nguyễn Chí Thanh hơn 500 triệu đồng; chuyển cho con dâu là kế toán của công ty Bắc Hà số tiền 7,75 tỷ đồng…

Mở rộng điều tra, cơ quan điều tra còn phát hiện ông Chiến đem 2 cuốn sổ đỏ (với diện tích gần 9.000 m2 đất tại xã Quang Minh - Mê Linh) do UBND tỉnh Vĩnh Phúc cấp cho Công ty CP Bằng An để xây dựng dự án trường Văn hóa Nghệ thuật Bằng An đi “đặt cọc” cho trường Nguyễn Trãi với mục đích khất hẹn hoàn trả số tiền 20 tỷ đồng.

Hiện cơ quan điều tra đang tiếp tục điều tra mở rộng vụ án.


Người đương thời -...

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Ba T6 30, 2009 9:35 am
Viết bởi Shigami44
Anh dũng cảm thật. Mong anh có thể đóng góp sức mình cho đất nước . Mong không có ai trù dập anh . Mong không có ai nhìn thấy tấm bằng đại học của anh lại đòi thêm tiền . Mong không có ai chửi anh là thằng điên khi về nước . Mong ...

MOng nhiều lắm .

Và mong anh không phải quay lại Nhật sau vài năm ....

Mong nhiều ...

Mong sẽ có nguời hiểu anh..

[cry][cry][cry][cry][cry]

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Ba T6 30, 2009 6:47 pm
Viết bởi Asukio
Hoàng viết rất chân thật và hay.Cố gắng viết nhiều về tình hình anh em ở Việt Nam để những người đang học và có ý định về Việt Nam đọc và tham khảo.
Du học để biến ước mơ thành sự thật là một điều ai cũng mong muốn nhưng để thực hiện được ước mơ của mình thì không phải là đơn giản.Không nên tưởng tượng viễn vông nhưng việc cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình là việc cần phải làm và luôn luôn cần suy nghĩ.Rất mong nghe được những thông tin thành công của các sempai và anh em Dong Du ở Việt Nam để làm động lực cho anh em bên Nhật.


Em sẽ cố gắng viết về những gì em mắt thấy tai nghe, và tay làm ở Việt Nam. Mong có ích gì đấy cho anh em tham khảo.

@Shigami44: Không có gì đáng phải lo lắng vậy đâu em. Sống tốt ^_^


-------

 Chỉ cần bạn quyết đoán, sẽ có đường cho bạn đi.Cũng có thể bạn sẽ là người đầu tiên đi con đường đấy. Dám không? ^^

Re:Hồi ký người  về

Đã gửi: Ba T6 30, 2009 9:08 pm
Viết bởi fukuzawa
Rất mong được đọc những bài viết của anh Hoàng.Em nghĩ sẽ là những kinh nghiệm rất quý giá để khi chuẩn vị về quê hương mọi người sẽ vững tâm hơn.