Bạn đang xem trang 2 / 3 trang

Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Chủ nhật T11 27, 2005 5:48 pm
Viết bởi namnh
         Một hôm bỗng lạc đường
  Một sàng đi làm. Chạy xe trên đường với những vòng quay tiềm thức. Nửa cuồng vội, nửa ơ hờ. Phố xá lạ quen những lối ngang ngõ tắt. Cũng có khi, từ phía ngược đường, lại thấy người của những hôm qua.
  Bỗng dưng nhận ra rằng mình đang đi trên con đường dẫn về chốn cũ để nhớ về người của những ngày xưa. Gần một năm giã từ mà chưa dễ gì quên. Bao kỷ niệm ào ạt lướt qua trí nhớ vốn bị phủ đầy bởi những hư hao. Chùng chùng vạn sợi tơ hồng vàng rực, hồn nhiên rối bời trên tàn cây ở góc ngã tư - như lòng mình cũng vấn vương trăm mối. Tơ hồng vàng lên những nhớ nhung.  
  Và con phố vẫn trải mình dưới hàng cây sọ khỉ - vừa qua mùa chao chát lá vàng - đang xanh màu kỷ niêm. Cậu bé vẫn theo mẹ bán xôi giờ vụt lớn, không còn trải tấm nilông nằm dưới gầm ghế xêp. Tự dưng dừng xe và bật lên tiếng gọi:"Dì ơi, cho con 1 gói..". Để nhớ ra rằng mình ăn sáng mất rồi..
  Ừ thôi. Thì đã lỡ.
  Sao bỗng nhiên bánh xe lại tự hành về chốn cũ, sao đã ra đi mà chưa "bỏ mặc con đường". Có sự lơ đãng nào can dự hay chỉ tại mình đã lạc đường, cho đến tận hôm nay...?
                  Nguyễn Thị Thúy Kiều
(theo Tuổi Trẻ)

Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Bảy T12 03, 2005 9:58 pm
Viết bởi namnh
                  Những món nợ cuộc đời
  Thưở tội lên năm, mẹ mua về hai tấm mía, mẹ cho cậu bé bạn tôi một tấm, tôi giành lại. Mẹ dỗ dành thế nào tôi cũng nhất định không cho... Mẹ bỏ vô nhà... Tôi dận dỗi, liệng luôn hai tấm mía xuống ao... Bốn năm sau, câu bé hàng xóm mất khi làng đang có dịch. Từ đó tôi mất mãi mãi một người bạn thân... Món nợ đầu đời của tôi là một góc nặng tuổi thơ hối tiếc...
  Thời đi học, tôi luôn là học sinh giỏi môn hóa cấp tỉnh, cấp quốc gia. Lời hứa của tôi với thầy Hòai dạy môn hóa năm lớp 12 là tôi sẽ thi vào sư phạm hóa đã không thực hiện được... Tốt nghiệp Đại học Hàng hải Hải Phòng, tôi chuyển sang làm báo... Một công việc cực nhọc nhưng chan chứa niềm vui... 20-11, nghĩ về thầy Hòai lòng tôi lại ngổn ngang trăm mối... Món nợ với thầy Hòai và những thầy cô đã đi qua cuộc đời mình tôi đã chẳng bao giờ trả được...!
  Trước ngày chia tay anh em để vào Nam, áp mặt vào bờ tóc mềm mại của em, tôi hứa:" Kiếm được việc trong ấy anh sẽ đưa em vào. Đám cưới của chúng mình chắc sẽ tràn ngập hoa". Bận mưu sinh, tôi thành người lỡ hẹn... Ngày tháng dần trôi, dù không muốn nhưng món nợ của tôi - vết thương lòng của em cứ âm thầm nhói tim...
  Cha bạo bệnh, nằm liệt giường hàng tháng trời. Cuối cùng cha mất vì không đủ tiền thuốc thang, chuyển viện.. Những ngày vất vả chăm sóc con bên giường bệnh, tôi lại nghĩ về công lao dưỡng dục của các đấng sinh thành... Món nợ với cha là những ngày đẫm đầy nước mắt...
  Từng ngày, từng ngày... cuộc mưu sinh cuốn tôi đi mải miết. Thảng hoặc nhớ về chuyện xa xôi lòng lại tần ngần, tiếc nuối... Thời gian trôi quá nhanh cho nợ dày thêm nợ...
                            Ngọc Luận
( theo Tuổi Trẻ)


Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Bảy T3 11, 2006 7:24 pm
Viết bởi namnh
                Ca dao mẹ
  Sáng dắt xe ra hẻm tình cờ gặp thằng bạn hàng xóm; hình như nó đang phấn khởi trước điều gì đó với đoá hồng rất tươi và rực rỡ đặt trong giỏ xe...
  Tối về nhà khá khuya. Con hẻm tối thật vắng lặng... Tôi nhìn thấy một người bắc ghế dáng vẻ chờ đợi trước hiên nhà thằng bạn, à bà mẹ của nó. Chợ nhớ lúc chiêu thằng bạn có điện thọai rủ đi nhậu. Hỏi bạn gái đâu, nó bức xúc tuôn ra một tràng, đại khái nàng của nó "thực dụng" nên chê hoa, từ chối đi chơi... nên nó muốn đi đâu đó giải sầu.
  Bỗng người me vụt nhỏm người khi nghe tiếng xe máy quen thuộc của con trai. Giọng thằng bạn vang lên lè nhè, chắc mới nhậu nhẹt đâu đó về và đứng không vững. Chiếc xe máy ngã lăn kềnh... Nghe vài tiếng rầy rà của người mẹ. Tiếng thằng bạn ngang bướng: " Thôi tui mệt lắm rồi; bà nòi không mệt nhưng tui nghe mệt. Coi chừng mất xe hả? Bỏ...".
  Nghe mà không tin đó là tiếng thằng bạn bình thường rất thương mẹ; cứ đùa cho mẹ cười...
  Người mẹ lặng lẽ dìu con vào nhà rồi lại lụi cụi ra cổng đẩy xe con trai vào. Chợi bà dừng lại nhặt lên bó hoa mới bị rớt ra khỏi giỏ xe của con trai đang nằm chơ vơ trước cổng. Lặng lẽ trong bóng đêm, bà nâng niu, ngắm nghía bó hoa rồi lại đặt ngay ngăn vào giỏ xe của con, lặng lẽ đẩy xe vào...
               phamcongnhat...@yahoo.com
( theo Tuổi Trẻ)

Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Hai T3 20, 2006 12:11 am
Viết bởi namnh
             Nhẹ như một cánh chim trời
  Cuối tuần, không quá tất bật với việc làm, việc học, mình có thể đứng bên cửa sổ và chải tóc. Mình thích để tóc dài. Những lúc đứng bên cửa sổ thế này, mình lại nhớ đến nàng công chúa trong câu chuyện cổ bị giam ở tháp cao, thả tóc xuống để hoàng tử bám vào, leo lên giải thoát cho nàng. Tóc nàng dài như một nỗi đợi chờ, mượt mà như một niềm hi vọng. Mái tóc đã đưa hoàng tử đến với nàng và bắc nhịp cầu cho nàng đến với niềm hạnh phúc.
  Có câu nói rằng: "Hạnh phúc là có một việc gì đó để làm, một người nào đó để yêu thương và một điều gì đó để hi vọng". Mình có rất nhiều việc để làm, rất nhiều người để yêu thương: cha mẹ, thầy cô, bạn bè, chú bảo vệ ở cơ quan vẫn thường cười với mình mỗi lần mình chào chú... Và mình hi vọng rồi mình sẽ có một điều gì đó để... hi vọng, ước mơ.
  Cuối tuần, sinh nhật bạn, mình gói quà, viết thiệp bằng bút mực rồi sang nhà bạn. Mình kể bạn nghe rằng cách đây không lâu mình đã lang thang giữa Sài Gòn tìm một chỗ yên tĩnh để... oà khóc cho thỏa lòng. Nhưng dường như Sài Gòn nơi nào cũng nhộn nhịp. Phố nợ mình một chỗ thưa người. Mình đã ghé đại vào một quán nước và tỉnh bơ khóc nức nở giữa bao người, bên một ly sinh tố! Khóc xong, uống hết ly sinh tố ấy, trả tiền và nhẹ nhõm ra về. Bạn bật cười ha ha. Bạn nhận thiệp và lật bàn tay mình ra. Bàn tay 24 tuổi cầm viết vẫn vụng về để dây dây mực tím. Hai đứa cười nắc nẻ. Hóa ra cái hậu đậu của mình cũng đem đến những niềm vui ngộ nghĩnh!
  Mình ra về giữa nắng trưa. Gió thổi bay mái tóc dài. Mai này biết đâu rồi có lúc mình sẽ lại muốn khóc vùi trong lòng phố, nhưng vào giây phút này lòng mình nhẹ nhàng bay bổng. Hình như nhà văn Ý Italo Calvino có nói: " Nhẹ không phải là cái nhẹ của lông hồng mà là cái nhẹ của cánh chim"...
                         PHƯƠNG TRINH
( theo Tuổi Trẻ)    

Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Bảy T4 07, 2007 10:58 pm
Viết bởi namnh
               Ngày đầu tiên của năm học cuối
 
  Sinh viên năm cuối không có ngày lễ khai giảng rộn ràng như thưở còn là học sinh phổ thông nên... nghe ké tiếng trống của ngôi trường cấp III bên cạnh mà nhớ ngày thướt tha áo dài trắng chờ thầy hiệu trưởng phát tiếng trống : tùng... tùng... tùng...
  Sinh viên năm cuối không khai giảng năm học ngày 5-9... vẫn cứ bồi hồi cho ngày đầu tiên của năm học cuối cùng...
  Năm cuối... vẫn còn vẹn nguyên cảm giác bâng khuâng chờ đợi ngày đầu tiên đến lớp. Chuẩn bị tập vở, chuẩn bị balô, chuẩn bị ngày mai đến với giảng đường thênh thang mà ba năm qua tưởng đã đủ quen để... chật!
  Sinh viên năm cuối... ngày đầu năm học mới tự dưng thấy mình bỗng trở nên bé nhỏ... nên đêm này cứ thao thức chờ buổi mai!
  Sáng sớm mai, con đường có lạ như sáng ngày xưa, sáng xúng xính trong tà áo trắng xinh đến lớp? Sáng sớm mai, biết sân trường có tưng bừng, rộn rã; biết các bạn ở quê có đáp tàu vào kịp hay không?
  Sáng sớm mai cũng chỉ là một sáng mà thôi... sao cứ mong chờ... thật lạ! Sáng sớm mai đến lớp sẽ được nhìn lại tất cả lớp mình. Ba năm rồi... giảng đường rộng quá, có những khuôn mặt dường như mình chưa nhìn trọn bao giờ!
  Sáng sớm mai đến lớp... sẽ được ngối ngay bàn nhất, khoanh tay, đón nhận lời giảng của thầy cô như ngày xưa còn bé... Ba năm rồi... giảng đường rộng quá nên bàn đầu luôn cứ trống trơn!
  Sáng sớm mai sẽ là sinh viên năm cuối... Nắng ấm buồi mai sẽ khởi đầu cho những thử thách cuối cùng. Cố lên nhé chúng mình!
                          KHOA NGUYÊN (Văn 4A, ĐHKHXH&NV)
(theo Tuổi Trẻ)
                         
 
 







Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Bảy T4 14, 2007 12:25 am
Viết bởi namnh
                       Chiều...đạp xe qua phố
  Ngày cuối tuần, mấy người bạn cùng cơ quan bỗng dưng nảy ra ý định đến chỗ làm bằng xe đạp...Ừ, tại sao lại không? Nhà chỉ cách công sở non 2km. Đi bộ còn được, huống hồ đạp xe!
  Đan xen giữa rừng xe cộ ngược xuôi hối hả, những chiếc xe đạp của ba chúng tôi lắm lúc thật lạc lõng.
  Một chiếc @ chở đôi trai gái ăn mặc cực kỳ môđen vút qua nhanh. Cô gái ngoái đầu lại. Ánh nhìn thoáng qua nhưng vẫn dủ cho người đạp xe nhận ra sự ngạc nhiên xen lẫn tội nghiệp.
  Nhắc chuyện xe cộ, tôi lan man nghĩ đến chiếc xe của xếp tôi. Đã hơn 12 năm nay, sếp vẫn trung thành trên từng cây số với chiếc DD cũ kỹ của mình, trong khi nhân viên thuộc cấp đổi xe mới ào ào, có người sắm cả ô tô.
  Cánh trẻ mới vào làm như chúng tôi được dịp "chọc ghẹo" sếp. Có đứa còn đáo để nói là sếp "kẹo" quá. Trước sau gì sếp cũng chỉ có một câu nói vui: "Nếu nhà gần tôi đã dùng xe đạp, vừa có cơ hội vận động cho khoẻ người, vừa góp phần bảo vệ môi trường..."
  Thật tình chúng tôi ai cũng dư biết sếp là một người hào phóng với bạn bè, đồng nghiêpvạ hào hiệp với những cảnh đời thương tâm, khốn khó. Tình cờ thôi, tôi được biết qua một người bạn cùng khu phố với sếp, hằng tháng sếp vẫn tài trợ hai suất học bổng cho hai em học sinh giỏi, mồ côi cha mẹ...
  Mỗi ngày, lật từng trang báo, ít nhiều gì cũng xuất hiện những mẩu tin thông báo "giám đốc cơ quan X nhận hối lộ, trưởng phòng kế toán công ty Y biển thủ công quỹ..."; thì giờ đây mỗi ngày được sống và làm việc với một sếp "hơi lạ kỳ" như thế... quả là một điều may mắn. Để mỗi khi chiều về, tan sở... đạp xe qua phố... lại thấy ấm lòng, vui vui...
                                PHÚC LINH
(theo Tuổi Trẻ)

Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Sáu T4 20, 2007 10:45 am
Viết bởi namnh
                  "Tôi có hẹn với tuổi trẻ"
  Bạn tôi ngày đến giảng đường, tối quày quả đi dạy thêm kiếm sống. Đêm về, bạn lại mày mò tìm kiếm những kiến thức chuyên sâu hơn từ những quyển sách mượn của thư viện, rồi lại cặm cụi tự học thêm ngoại ngữ.
  Cứ thế cho đến khuya, khuya lắm. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, thời gian cứ trôi, trôi mãi...
   Có lần tôi hỏi tại sao bạn phải học nhiều đến thế, sao bạn không đi chơi như người ta? Bạn tôi trả lời:"Vì mình nghèo quá nên phải cố thôi! Mà mình đã có hẹn với tuổi trẻ là phải sống sao cho có ý nghĩa và thực hiện cho được ước mơ của mình.
  Sau đó bốn năm, bạn tốt nghiệp chuyên ngành ngoại thương loại giỏi, thông thạo ba ngoại ngữ và tìm được việc làm như ý trong một công ty xuất nhập khẩu của Nhà nước. Tuổi trẻ của bạn đã không bị phí phạm một cách vô ích. Bây giờ thì thỉnh thoảng bạn lại hẹn tôi đi uống cà phê những lúc rảnh rỗi. Sáng nay, khi nhìn cậu sinh viên đi làm phụ hồ ở nhà kế bên, tự nhiên tôi lại nhớ đến bạn. Bạn ơi!
                       LIÊU PHÚC MINH
(theo Tuổi Trẻ)

Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Sáu T4 27, 2007 7:36 pm
Viết bởi namnh
             Tiếng bước chân
  Khi còn nhỏ, tôi vốn là một cô bé nghịch ngợm nên ngoại thường nhắc nhở: "Con gái đi đứng phải nhẹ nhàng ý tứ, có đâu mà lẹt xẹt như thế. Sau này chỉ khổ tấm thân."
  Không biết sướng khổ thế nào nhưng tôi lại để ý đến dáng đi của ngoại. Ừ thì lưng còng nhưng dáng ngoại khoan thai và nhất là tiếng guốc nghe cứ như gõ đều. Mà rồi ngoại có sướng đâu, cả đời chăm sóc chồng con, đến giờ còn phải lo cho cháu.
  Và cũng vì lo cho chị em tôi nên ngoại bị gãy chân trong một tai nạn. Không thể tự đứng lên, vậy là ngoại vĩnh viễn ra đi. Chúng tôi như người hụt hẫng để rồi trong những giấc mơ ngày ấy, tôi luôn thấy ngoại yêu thương đưa đón chúng tôi với đôi chân lành lặn.
  Rồi tôi xa nhà ở trọ cùng những người bạn đồng hương. Căn gác nhỏ nằm cạnh cầu thang cư xá ngày qua ngày nghe đủ thứ tạp âm. Vậy mà tôi vẫn nhận ra tiếng bước chân của những người bạn cùng phòng đi về mỗi sáng tối. Và như ngày nào trông ngóng ngoại, tôi lại có thói quen chờ đợi âm thanh quen thuộc đó như chờ đợi sự trở về của người thân.
  Hơn 20 năm trôi qua nhưng giọng nói ngọt ngào, tiếng võng đưa kẽo kẹt và tiếng bước chân của ngoại... còn vang mãi trong ký ức chị em tôi. Với những thứ giản đơn nhưng quen thuộc ấy, ngoại đã dạy dỗ những điều hay lẽ phải để từ đó chúng tôi biết yêu thương cuộc sống xung quanh mình.
                  MINH THẢO
(theo Tuổi Trẻ)

Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Năm T6 07, 2007 5:53 pm
Viết bởi namnh
                   Món nợ
  Hà Nội. Tôi cứ bị ám ảnh mãi về một cậu bé đánh giày ở trước quán số 6 phố Tông Đản vào một buổi sáng, trước giờ làm. Có 2000 đồng thôi mà tôi mãi day dứt.
  Nói thẳng ra là tôi vẫn chưa trả được cho em 2000 đồng. Lý do cũng thật vớ vẩn, vì không có ai sẵn lòng đổi 50000 đồng ra tiền lẻ ngay lúc đó cả. cụ bán nước nại lý do hoàn toàn chính đáng "bận luôn chân, luôn tay" - mà tiền cốc trà đá 500 đồng mình đã trả cụ rồi.
  Chị bán hàng rong ngồi vỉa hè cũng lắc đầu quầy quậy. Khổ thân cậu bé, chạy đôn chạy đáo, chạy ngược lên phía trên cả trăm mét cũng không đổi được. Thú thật, sự chênh lệch giữa 2000 và 50000 quá lớn để tôi có thể... tặc lưỡi cho luôn (giá dăm, bảy nghìn thì có thể!). Mặt cậu bé nuồn thiu, buông gọn ba tiếng tần ngần: "Thôi anh ạ!"
  Hẹn em mấy phút sau tôi quay lại. Phố này ít cửa hàng tạp hóa, chẳng biết mua gì cho hợp lý để có cơ xé lẻ 50000 đồng trớ trêu kia. Phóng ào ra đầu ngõ 53 Tràng Tiền mua cuốn sổ, chị bán hàng xuýt xoa: "Tiền to thế?". Tần ngần một thôi, "soi" một hồi rồi chị cũng thối lại bốn mươi mấy ngàn đồng.
  Quay lại để tìm cậu bé, chẳng thấy đâu. Em đã mất hút vào dòng đời cùng những người bạn đánh giày, bán báo, bán hàng rong của mình, với những cuộc mưu sinh đầy lam lũ.
  Lòng tự nhủ: sáng mai mình phải ra hàng nước ngồi, biết đâu lại gặp được em để trả món nợ quá nặng lòng này. Mặc dù tôi biết có thể cuộc sống với những bận rộn đột xuất cuốn mình đi, rồi cái sự “quên” (quên điều mình thầm hứa, quên điều mình tâm niệm, thậm chí quên cả mặt cậu bé đánh giày, có thể lắm chứ?) có khi lại tước mất cơ hội gặp lại em lần thứ hai trong cuộc đời này.
  Cuộc đời có nhiều món nợ ta chưa trả được cũng vì những chuyện tưởng không đâu như thế!              
                      QUẢNG OAI
(theo Tuổi Trẻ)

Re:Tản mạn cuối tuần

Đã gửi: Tư T6 13, 2007 4:34 pm
Viết bởi tuantuatut
"Tao yêu mày, thật đấy!”



1. Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi nín thở, nhìn sâu vào mắt Lê và nói thật chậm, thật rõ: “Tao yêu mày, thật đấy!” - Ốc bươu vàng, ếch ộp, bạn có nghĩ ra còn con vật nào có đôi mắt mở lớn hơn mắt của Lê lúc này không?


- Mày điên vừa thôi! - Lê hét lên với tông nữ cao rất xuất sắc, tay không quên nện cho tôi một cú thần chưởng thật lực.



- Tao hoàn toàn nghiêm túc mà! - Bằng giọng hết sức nhẫn nại, tôi kiên trì giải thích cho nó hiểu



- Mày biết đấy, tao là con trai, mày là con gái, bọn mình lại chơi với nhau rất thân, chuyện tao yêu mày là lẽ đương nhiên thôi, có gì mà phải kinh ngạc đến thế?



Lê bụm miệng ú ớ, mặt xanh mét, chắc nó không tin rằng cái thằng nhóc đẹp trai (chuyện) hôm qua còn mặc cả quà Noel với Tết ta gộp chung vào làm một như tôi lại có thể thổ lộ với nó một điều thần kỳ đến vậy. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, chuyện chúng tôi yêu nhau, hay ít ra là tôi yêu nó đã, là thứ hiển nhiên như thể ngày nào cũng phải có buổi sáng và buổi chiều vậy.



- Mày… mày…



Chà, tệ thật, bây giờ Lê không động chân động tay nữa mà chuyển sang nói lắp bắp và run lập cập. Tôi hơi phiền lòng một chút vì điều này, tại sao nhận lời thương yêu lại tạo ra phản ứng trái chiều như vậy nhỉ? Đang băn khoăn tự hỏi mình, tôi đã thấy Lê đỏ bừng mặt đứng dậy (phải hết sức vất vả nó mới đứng vững được trên đôi Converse thấp tẹt của nó) rồi bỏ chạy thục mạng như bị ma đuổi sau lưng. Ô hay, tôi có doạ nạt gì nó đâu cơ chứ?



Mang tâm trạng khó hiểu ấy cả buổi, tới giờ ra chơi, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự khi quay sang Huyền (ngồi cùng bàn) để nói cái điều hết sức dịu dàng:



- Huyền này, tôi yêu bà.



- Hớ hớ, ối làng nước ơi, ối trời ơi…



Bực mình quá! Tôi chẳng nhớ rõ Huyền đã tru tréo lên thế nào nữa, chỉ biết là nó cứ thế gập cả người lại mà sặc sụa hệt như vừa bị hóc xương cá. Mãi một lúc sau, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó quay sang tôi hổn hển không ra hơi:



- Tôi hỏi thật chứ, có phải ông bị tôi đè nén hơi nhiều nên tâm thần đâm ra lẩn thẩn phải không? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra tôi sẽ thương tình, chứ việc gì phải lòng vòng cho nó tốn xăng. Lại còn mất công tôi cười đau cả ruột ra thế này…



- Tôi nói thật bà không tin à? - Tôi bình tĩnh đáp - Tôi yêu bà.



Khựng lại. Mặt Huyền chuyển từ đỏ au (vừa cười xong mà) sang trắng bệch rồi lại về hồng nhanh chóng. Rồi hệt như Lê, nó bật thẳng dậy và chạy biến ra ngoài hành lang đông nghịt người, không để tôi tua lại đoạn giải thích mà ban nãy Lê cũng đã được nghe.



2. - Này cu, từ sáng đến giờ tao thấy mày chỉ nói mấy câu mà đuổi được hai bà chằn lửa lớp mình chạy tóe khói rồi đấy. Có bí quyết gì truyền đạt lại cho anh em cùng lĩnh hội?



Là Tuấn. Nó vừa ở đâu lon ton chạy đến chỗ tôi hóng hớt, chắc cũng cảm nhận được một phần những điều kỳ lạ vừa qua. Tôi thật thà bảo nó:



- Tao có làm gì đâu, tao chỉ bảo là tao yêu chúng nó thôi mà.



Bốp bốp. Tuấn nhảy dựng lên vỗ tay đầy kích động, nó đập mạnh vào vai tôi và nói, giọng thán phục tràn trề:



- Chưởng quá tuyệt! Võ công này chỉ có đường xuất ra mà không có đường thu về, đối phương chống đỡ đằng nào cũng bị giáp công quyết liệt. Đàn em xin bái phục đại ca!



- Vớ vẩn! - Tôi càu nhàu - Cả mày cũng không tin là tao nói thật à? Tao đang rất nghiêm túc đây.



- Hả?



Khá hơn Huyền và Lê, Tuấn không trố mắt, không bật cười, cũng không bỏ chạy. Nó chỉ đứng sững ở đấy, nhìn trân trân vào tôi, một cơ nhỏ trên mặt cũng không cử động. Tôi nhìn xuống đồng hồ: mất đúng ba mươi tám giây để lưỡi của nó có thể rung trở lại:



- Thế có nghĩa là…



- Là tao yêu chúng nó, một điều hết sức rõ ràng. Và mày nữa, tao cũng rất yêu mày. - Tôi mỉm cười.



Như một cuốn phim quay chậm, Tuấn đang đứng bỗng từ từ… rớt xuống ghế. Tôi lại nhìn đồng hồ: lần này chỉ sau hai mươi hai giây, nó đã cuống quýt nắm lấy tay tôi, đặt tay lên trán tôi, vừa đoán nhiệt độ vừa nói một thôi một hồi:



- Thằng này, mày ốm rồi đấy. Bị thiếu máu não hay là hạ đường huyết thế? Tao thấy mày hơi bắt đầu có dấu hiệu suy nhược bộ thần kinh trung ương…



Tôi gạt tay Tuấn ra khỏi trán mình, dõng dạc:



- Tao đang hết sức tỉnh táo. Chúng mày là bạn thân của tao, đã giúp đỡ tao rất nhiều, nếu không yêu thì tao ghét chúng mày chắc? Mà làm sao tao có thể không yêu chúng mày được cơ chứ?



Nghe tới đây, Tuấn nuốt nước bọt đánh ực rồi thở phào một cái. Nó dịu giọng:



- Ừ!  Thì ai chẳng biết. Nhưng thế thì chỉ bảo là gì gì đấy thôi, chứ mày nói là yêu nghe cứ như…



- Gì gì là cái gì gì? Yêu thì dứt khoát phải là yêu, chẳng lẽ tao lại vòng vo nào là tao không ghét mày đâu, nào là tao cũng quý mày đấy, rồi lại còn tao thích chơi với mày? - Tôi gạt phắt đi. Tao cứ nói đúng cái tao nghĩ, thế thôi.



- Nhưng… mày nói thế bọn con gái lại hiểu lầm… Mà tao là con trai nghe nó cũng kinh kinh thế nào ấy!



- Hiểu lầm á? Thế chẳng lẽ chúng mày không yêu tao à? Không yêu thì ghét tao chắc? Mà ghét thì còn là bạn làm gì nữa?



- Không phải, nhưng mà…



- Chẳng nhưng nhị gì cả. Nếu mày tìm được một lý do để bạn bè không được yêu nhau một cách bình thường, vui vẻ, thân ái... thì mày thử nói xem? Chứ tao thì tao thấy đã là bạn thân, không yêu nhau không thân được! Mà yêu thì nói là yêu, quá đơn giản!



- Mày…



Khi đã bó tay, bó chân, bó… chiếu với lập luận của tôi, Tuấn chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Mà cũng tại tôi nói đúng quá rồi còn gì, bật thế nào lại được, hà hà!



Lê với Huyền đã trở lại lớp từ lúc nào. Chúng nó hùng hổ cùng tiến bước song song đến chỗ tôi, chắc vừa quán triệt tinh thần sẽ trị cho thằng nhóc láo lếu dám yêu cả hai bà chị cùng một lúc.



- Cu! - Lê gằn giọng. Ban nãy mày vừa nói gì với tao?



- Tao nói tao yêu mày - Tôi nói rất to.



- Thế còn tôi? Ông đã nói gì? - Huyền lườm xéo.



- Tôi cũng yêu bà.



- Như thế là sao? - Cả hai đồng thanh.



- Là tôi yêu bạn bè tôi, thế thôi. - Tôi mỉm cười. Đấy, mới thử thể hiện tình cảm một chút đã bị coi là bất thường rồi, tại vì ai cũng quen giấu giếm cả. Hãy coi yêu thương là một điều bình dị để có thể nói đến nó hằng ngày, như thế chẳng phải tốt hơn sao?



Ba đứa bạn nhìn tôi mãi. Tôi cũng nhìn lại và ngoác miệng cười. Hệt như tôi đoán, miệng chúng nó cũng giãn dần sang hai bên, rồi dần dần, dần dần, những tiếng cười vang lên sảng khoái.



Tại sao bạn không thử một lần cảm nhận sức mạnh của một lời (bày) tỏ tình (cảm) thẳng thắn nhỉ?



Vì rõ ràng là không ai trong chúng ta lại từ chối nó - sự yêu thương cơ mà…


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~theoSTVN
tuy ko phai cuoi tuan nhung cung post


[grin]