Mùa hè nắng nóng quá, lại mơ về một ngày tuyết rơi mùa hè. Hôm nay, mình sẽ mang đến cho mọi người chút không khí lạnh và một thứ hơi ấm kỳ lạ mà chắc chỉ mùa đông mới có. Mời mọi người cùng giải trí ít phút, chúng ta vừa nghe nhạc vừa đọc bài viết ha.
http://www.youtube.com/watch?v=ku68k6Gcr3c&feature=related
Cô đang lụi hụi rán bánh. Đứng cạnh bếp, hơi nóng của ngọn lửa ga xanh nét làm má cô căng hồng. Những chiếc bánh nhuộm vàng dần trong chảo dầu sôi lục bục. Nhạc chuông điện thoại phá vỡ sự yên ắng của căn phòng. Cô dừng tay đảo bánh, chạy lấy máy. Không kịp, chuông đã dứt. Chưa kịp kiểm tra xem cuộc gọi nhỡ của ai, một tin nhắn đã tới.
-東京
初雪だ!!!(Tuyết rơi ở Tokyo)
Vén rèm cửa, không thấy gì lạ sau màn kính, cô đẩy nhẹ tấm khung chắn nhìn ra ngoài trời. Gió ùa vào mặt lạnh toát. Mái tóc mai lòa xòa ngang khuôn mặt. Đôi mắt to tròn ngẩn ngơ nhìn những tia nắng reo vui trước mái hiên. Chùm hoa nắng lung linh sắc xanh, vàng, tím... đẹp mà không thể nhìn lâu. Cô chu miệng phụng phịu như em bé:
-Ở chỗ em vẫn nắng đẹp!
Nhấn nút gửi tin, cô tủm tỉm cười tự nghĩ: Anh lại chọc mình rồi.
Ngó màn hình máy tính thấy dự báo thời tiết hình tuyết rơi, nhiệt độ hiện thời 4 độ. Thật hay đùa vậy ta? Hôm nay rõ ràng ấm áp hơn nhiều so với mấy hôm trước, hơn nữa ngoài kia nắng vẫn tung tăng nhảy múa.
*****
-Anh đang ở ga 渋谷.(shibuya)
Bước vội trên con đường từ nhà ra ga, cô lồng cả hai tay vào túi áo khoác. Khuôn mặt lấp ló trong chiếc mũ len có hai cái tai thỏ trắng nhìn rất ngộ. Lên tàu, tình cờ quen một chị người Việt, hai chị em thì thầm tâm sự suốt chuyến hành trình cho tới khi cô xuống tàu đổi tuyến đi khác ở ga 下北沢(shimokitazawa). Thì ra chị sống ở gần chỗ cô, vậy mà mãi tận hôm nay mới có duyên kỳ ngộ. Chồng chị là kỹ sư về tin học. Chị và con gái theo anh sang Nhật đã được 2 năm, năm nay mới là lần đầu tiên trở về quê hương đón tết cổ truyền dân tộc nên chị lên 新宿(shinjyuku) mua đồ về làm quà. Câu chuyện phiếm với chị làm trỗi dậy trong cô nỗi nhớ gia đình. Giờ này ở nhà chắc mọi người đang tất bật chuẩn bị nồi bánh chưng xanh. Lại một cái tết nữa ở xứ người...Hình ảnh ấm cúng bên mâm cỗ tất niên chảy hoài, chảy hoài trong ký ức ùa về đầy lồng ngực.
-渋谷...渋谷...(shibuya...shibuya...)
Theo dòng người chen chúc đổ về phía cửa soát vé, bóng cô lọt thỏm giữa hàng người dài nườm nượp xếp hàng xuống thang máy. Đoạn đường trước cửa tòa 109 nghìn nghịt người. Là một trong những khu trung tâm mua sắm ăn chơi có tiếng ở Tokyo nên cảnh nhộn nhịp, xô bồ, hối hả ở đây không có gì làm lạ. Toàn người trẻ không à. Nhất là các cô thiếu nữ Nhật Bản. Ở đây có một sức hút ghê ghớm đối với phái đẹp. Có thể nói Shibuya là một trung tâm hội tụ người đẹp. Đồng nghĩa với việc ở đây cũng là một đĩa mật ngọt thơm đối với các chàng ong, chàng bướm. Du học sinh chúng tôi thường hẹn tụ tập ở khu này trong những dịp hội hè. Quán ăn Việt Nam nhiều mà giá cả phải chăng, hơn nữa tới đây để biết thế nào là nhịp sống trẻ của người dân kinh đô xứ Phù Tang.
Đứng đợi đèn xanh ở ngã tư đường, cô lấy tay vén mũ nhìn xuôi ngược. Hạt tuyết con con, trắng muốt bay theo gió rơi đầy mặt. Hai hàng mi dài cong vút điểm trắng. Tuyết không lạnh. Cô cảm giác thấy một cái gì êm nhẹ và xốp mềm trên da mặt và vương mái tóc mun. Anh ở nơi nào giữa dòng người dày đặc này? Cô quyết định không gọi điện hay nhắn tin gì cho anh cả. Cô muốn anh bất ngờ. Cô biết mỗi khi có tâm sự anh thường lang thang một mình ở ngã tư này. Đơn giản chỉ để nhìn người qua kẻ lại, để va đập vào âm thanh sôi động của đời. Yêu anh đã lâu nhưng đôi khi chính cô cũng không thể lý giải được cái phảng phất buồn giăng mắc nơi ánh nhìn xa xăm, vô định. Yêu nhau không có nghĩa là hiểu hết về nhau. Và có lẽ cũng chính vì thế giới của người tình có những nẻo đường ta chưa đặt chân tới ấy lại là tâm điểm để tạo nên lực nam châm giữa hai mảnh đời khác biệt.
Đèn xanh bật sáng cùng tiếng chim kêu quen thuộc-tín hiệu giúp người khiếm thị qua đường. Cô đứng im một chỗ kệ cho chung quanh vội vã chuyển động. Khi dòng người thưa hơn một chút, mắt cô đã tìm được bóng anh. Dáng người cao gầy đứng phía đối diện chéo với cô. Anh cũng như cô đang lặng nhìn theo những hạt ngọc trắng từ cõi cao xa thả xuống. Anh mải đuổi theo những suy nghĩ nên không thấy cô. Lặng im hồi lâu, đợi thêm mấy lần đèn xanh rồi đỏ, cô âm thầm dành ánh nhìn trìu mến về phương anh.
Vòng tay ôm lấy eo người yêu từ đằng sau, cô ngả đầu vào lưng anh tuyết bám đầy. Anh ngoảnh đầu lại nở nụ cười hiền khô. Bàn tay anh bao lấy đôi bàn tay cô bé nhỏ. Hai người cùng đứng ngắm tuyết rơi, nâng niu cái đẹp thơ mộng nơi ồn ào của cuộc sống thực...
*****
Anh và cô tay trong tay đi bên nhau. Không chủ định đích tới, chân cứ bước và lòng thấy ấm hơn khi nhiệt độ dần xuống thấp. Chuông nhà thờ đổ. Ngân ngân, âm vang. Men con lộ lớn số 246, tòa thánh nằm sừng sững như một nét huyền thi vị cho cái kết của câu thơ cuối. Hai người sánh bước vào giáo đường. Không có một bóng người, dãy bàn ghế nằm im lìm. Cô và anh quỳ dưới tượng đức mẹ Maria hiền từ cầu nguyện. Ánh mắt chạm nhau, lúm đồng tiền lúng liếng. Từ căn lầu tầng hai bản Fur elise nhẹ buồn được thổi hồn từ mười đầu ngón piano...