Phát báo K06-một năm nhìn lại
Đã gửi: Tư T3 14, 2007 7:09 am
Thế là hôm này đúng một năm tròn phát báo K06 qua đến Nhật.Nhiều buồn vui,kỉ niệm,gian truân,thử thách đều nếm trải rùi,hãy ngẫm lại một năm qua nhé...Greenleafptnk có bài thơ dịp này tặng cho các bạn...
Một năm nhìn lại
Nhớ mấy những tháng ngày đã qua…
Mười bốn tháng ba ngày này năm ấy
Trên con tàu cất cánh lướt trên mây
Mang trong mình chí hướng tương lai
Mong xây dựng quê hương ngày mai gọi.
Chúng tôi Đông Du thế hệ thứ ba
Thừa nhiệt huyết tinh thần tuổi trẻ
Xa Việt Nam trong một đêm dài
Vượt thiên lý tìm nơi Mặt Trời mọc.
Chúng tôi những con người khác biệt
Từ mọi miền đất nước “chợt” gặp nhau
Những ước mơ hạnh phúc đơn sơ
Tuy không giống nhưng cùng chung khát vọng
Đứa miền núi đèo cao vẫy gọi
Đứa miền xuôi xanh lúa vườn cây
Đứa đến từ cát trắng của trùng dương
Còn đứa nữa từ nhà cao đô thị
Không phân biệt sang hèn giọng nói
Cùng nhau đi, đi đến nơi xa…
Nếu cụ phan cách đây thế kỉ
Muốn vượt trùng dương với gió ngàn
Để muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi
Làm trai phải tự xoay mình chuyển hướng
Thì đây chúng tôi
Cũng như người xưa, cũng ra đi
Mai quay lại, chờ ngày đổi mới…
Trên đôi cánh kia,mi chợt khép
Mang giấc mơ như Bác hiện về
Rồi : “Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở
Cây cỏ chime bao xanh sắc quê nhà
Ăn một miếng ngon cũng đắng long vì tổ quốc
Chẳng yên long khi ngắm một nhành hoa…”
Tuy chúng tôi không vĩ đại như người
Nhưng tâm tưởng là hình hài đất nước
Xa dần rồi đèn điện dưới chân mây
Xa dải đất bốn ngàn năm Văn hiến
Tôi chợt thấy mình như người lính
“Khi ra đi không ngoảnh lại đầu”
Sợ trào dâng biết bao kỉ niệm
“Để sau lưng thềm nắng lá đầy rơi”.
…Ngày đầu tiên trên mảnh đất người
Sao xa lạ không như người mẹ quý
Tôi bỗng nghe con tim lạnh giá
Gió đông còn vươn vấn ở đâu đây,
Nắm bàn tay chúng tôi khẽ nhủ long
“Không sao cả, hãy cố lên anh bạn…”
Ngày thứ hai cũng giống như trang sử
Một cuộc đời sẽ đổi khác từ đây
Những êm đềm nhè nhẹ của quê hương
Thay vào đó là gian truant và thử thách
Cho cuộc sống lo toan bề bộn
“Cơm áo gạo tiền”, sách vở ngày đêm…
Chúng tôi dậy khi mặt trời còn ngủ
Khi giọt sương chưa kết hạt trên cành
Lúc trăng còn mãi giỡn cùng sao
May thanh thản phiêu lưu cùng với gió
Mắt không mở nhưng phải càng gắng mở
Chân không đi nhưng phải gắng mà đi
Việc âm thầm lặng lẽ lúc nửa đêm
Với danh phận một “anh giao báo”
Những buồn vui cực khổ trong “nghề”
Nào ai biết mà cùng chia với sẻ…
Những ngón tay thớ thịt chai sần
Còn đâu nữa hồng hồng da đỏ đỏ
Thay vào đó là vết đâm vết khắc
Thêm chút màu nhàn nhạt của thời gian.
Ôi khuôn mặt đâu còn như hôm trước
Tóc bạt sau nhuốm gió bụi đường trường
Vai oằn gánh,mắt hoắm sâu mòn mỏi
Thân hình người nhưng hồn có vẹn nguyên.
Những lời nói mỉa mai,
Những khinh miệt muôn lời,
Văng vẳng bên tai,
Tuy có hiểu nhưng làm như không hiểu.
Vui vẻ mỉm cười
Đối đáp qua loa,
Giấu tâm sự đằng sau khóe mắt…
Khi công việc dần xong,
Hơi mệt lả, không còn muốn bước
Mong về đến nhà
Tìm nơi tổ ấm
Để than gầy có những phút bình yên.
Mắt cố mở, ngồi bên trang vở,
Dòng chữ nhạt nhòe,
Không phải ướt mưa,
Mà đôi mắt như nghiền vào mộng mị.
Chợt nghĩ đến người xa xôi chờ đợi
Mong đứa con cố gắng học thành tài
Cố mở mắt ra, chú tâm đèn sách
Không phụ người đang lo lắng ngày đêm.
Môt phút nghỉ ngơi đưa mắt ra thềm,
Thấy xuân đến …nhớ xuân trời xứ sở
Có “nắng vàng ưng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý bong xuân sang”
Nơi đây cũng xuân nhưng thấy thiếu
Cũng nắng hồng đâu phải nắng quê hương,
Có đâu mái lá, giàn thiên lý,
Ấm áp long những lúc mùa sang…
Mưa mùa hạ bên bầu trời xa lạ
Nắng gắt nồng nhớ cái nóng Việt Nam
Nhớ hè nào phượng kết đỏ trên cành
Con tu hú, lúa chiêm cùng nhãn chín.
Se se lạnh gió thu vờn man mát
Nhớ cúc vàng trăng sang chốn đồng xanh
Quê hương ơi với những buổi chiều lành
“Con nai nhỏ trên lá vàng ngơ ngác…”
Đông nơi đây lạnh cắt da cắt thịt
Lạnh run người run cả trái tim ai
Máy sưởi kia có sánh với lửa hồng
Tuy nhỏ đó nhưng ấm lòng viễn khách,
Những đêm giá bên lò than cháy đỏ
Mặt bừng bừng ấm cả chốn quê hương…
Thời gian qua đi, dần để lại
Những cái nhìn những nét thời gian
Cho môi ai khe khẽ lúc ngồi buồn,
Thầm thầm gọi người xưa và kí ức…
Chợt rùng mình, dần tỉnh giấc
Xa cơn mơ thanh thản ở quê nhà
Nhận ra mình giữa trăn ngàn phiền muộn
Trăm cơn mơ không lấp nỗi đêm dài
Sống hiện thực trở về dần hiện thực.
Chân dang bước trên một con đường
Chẳng hoa hồng chẳng thảm đỏ nhung xanh
Nhưng bên dưới bao dao găm chờ đợi
Mong ai kia hãy cố sức bền long
Vượt giông tố trên con đường trước mắt.
Lên đỉnh núi đừng bao giờ ngước mặt
Thấy con đường mãi mãi vẫn còn xa
Cúi xuống nhìn những bước đã đi qua
Sẽ thấy được niềm vui khi tiến bước.
Cho dù phải đối mặt cùng thử thách
Những khó khăn, cùng cực ở trong đời,
Tuy gian lao nhưng tâm tưởng một lời,
Không bỏ cuộc mà phải về đến đích…
Để đến một ngày ta nhìn lại
Ôi vinh quang ngày tháng đã đi qua,
Nhục nhằn kia nào có sá gì
Nay găm nhọn dã thành hoa hồng đỏ.
Được vun trồng bởi muối mặn mồ hôi
Đang vươn sắc khoe niềm kiêu hãnh…
Trên đỉnh núi sang bừng cùng nắng ấm,
Tỏa hương nồng làm đẹp cả non sông …
Một năm nhìn lại
Nhớ mấy những tháng ngày đã qua…
Mười bốn tháng ba ngày này năm ấy
Trên con tàu cất cánh lướt trên mây
Mang trong mình chí hướng tương lai
Mong xây dựng quê hương ngày mai gọi.
Chúng tôi Đông Du thế hệ thứ ba
Thừa nhiệt huyết tinh thần tuổi trẻ
Xa Việt Nam trong một đêm dài
Vượt thiên lý tìm nơi Mặt Trời mọc.
Chúng tôi những con người khác biệt
Từ mọi miền đất nước “chợt” gặp nhau
Những ước mơ hạnh phúc đơn sơ
Tuy không giống nhưng cùng chung khát vọng
Đứa miền núi đèo cao vẫy gọi
Đứa miền xuôi xanh lúa vườn cây
Đứa đến từ cát trắng của trùng dương
Còn đứa nữa từ nhà cao đô thị
Không phân biệt sang hèn giọng nói
Cùng nhau đi, đi đến nơi xa…
Nếu cụ phan cách đây thế kỉ
Muốn vượt trùng dương với gió ngàn
Để muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi
Làm trai phải tự xoay mình chuyển hướng
Thì đây chúng tôi
Cũng như người xưa, cũng ra đi
Mai quay lại, chờ ngày đổi mới…
Trên đôi cánh kia,mi chợt khép
Mang giấc mơ như Bác hiện về
Rồi : “Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở
Cây cỏ chime bao xanh sắc quê nhà
Ăn một miếng ngon cũng đắng long vì tổ quốc
Chẳng yên long khi ngắm một nhành hoa…”
Tuy chúng tôi không vĩ đại như người
Nhưng tâm tưởng là hình hài đất nước
Xa dần rồi đèn điện dưới chân mây
Xa dải đất bốn ngàn năm Văn hiến
Tôi chợt thấy mình như người lính
“Khi ra đi không ngoảnh lại đầu”
Sợ trào dâng biết bao kỉ niệm
“Để sau lưng thềm nắng lá đầy rơi”.
…Ngày đầu tiên trên mảnh đất người
Sao xa lạ không như người mẹ quý
Tôi bỗng nghe con tim lạnh giá
Gió đông còn vươn vấn ở đâu đây,
Nắm bàn tay chúng tôi khẽ nhủ long
“Không sao cả, hãy cố lên anh bạn…”
Ngày thứ hai cũng giống như trang sử
Một cuộc đời sẽ đổi khác từ đây
Những êm đềm nhè nhẹ của quê hương
Thay vào đó là gian truant và thử thách
Cho cuộc sống lo toan bề bộn
“Cơm áo gạo tiền”, sách vở ngày đêm…
Chúng tôi dậy khi mặt trời còn ngủ
Khi giọt sương chưa kết hạt trên cành
Lúc trăng còn mãi giỡn cùng sao
May thanh thản phiêu lưu cùng với gió
Mắt không mở nhưng phải càng gắng mở
Chân không đi nhưng phải gắng mà đi
Việc âm thầm lặng lẽ lúc nửa đêm
Với danh phận một “anh giao báo”
Những buồn vui cực khổ trong “nghề”
Nào ai biết mà cùng chia với sẻ…
Những ngón tay thớ thịt chai sần
Còn đâu nữa hồng hồng da đỏ đỏ
Thay vào đó là vết đâm vết khắc
Thêm chút màu nhàn nhạt của thời gian.
Ôi khuôn mặt đâu còn như hôm trước
Tóc bạt sau nhuốm gió bụi đường trường
Vai oằn gánh,mắt hoắm sâu mòn mỏi
Thân hình người nhưng hồn có vẹn nguyên.
Những lời nói mỉa mai,
Những khinh miệt muôn lời,
Văng vẳng bên tai,
Tuy có hiểu nhưng làm như không hiểu.
Vui vẻ mỉm cười
Đối đáp qua loa,
Giấu tâm sự đằng sau khóe mắt…
Khi công việc dần xong,
Hơi mệt lả, không còn muốn bước
Mong về đến nhà
Tìm nơi tổ ấm
Để than gầy có những phút bình yên.
Mắt cố mở, ngồi bên trang vở,
Dòng chữ nhạt nhòe,
Không phải ướt mưa,
Mà đôi mắt như nghiền vào mộng mị.
Chợt nghĩ đến người xa xôi chờ đợi
Mong đứa con cố gắng học thành tài
Cố mở mắt ra, chú tâm đèn sách
Không phụ người đang lo lắng ngày đêm.
Môt phút nghỉ ngơi đưa mắt ra thềm,
Thấy xuân đến …nhớ xuân trời xứ sở
Có “nắng vàng ưng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý bong xuân sang”
Nơi đây cũng xuân nhưng thấy thiếu
Cũng nắng hồng đâu phải nắng quê hương,
Có đâu mái lá, giàn thiên lý,
Ấm áp long những lúc mùa sang…
Mưa mùa hạ bên bầu trời xa lạ
Nắng gắt nồng nhớ cái nóng Việt Nam
Nhớ hè nào phượng kết đỏ trên cành
Con tu hú, lúa chiêm cùng nhãn chín.
Se se lạnh gió thu vờn man mát
Nhớ cúc vàng trăng sang chốn đồng xanh
Quê hương ơi với những buổi chiều lành
“Con nai nhỏ trên lá vàng ngơ ngác…”
Đông nơi đây lạnh cắt da cắt thịt
Lạnh run người run cả trái tim ai
Máy sưởi kia có sánh với lửa hồng
Tuy nhỏ đó nhưng ấm lòng viễn khách,
Những đêm giá bên lò than cháy đỏ
Mặt bừng bừng ấm cả chốn quê hương…
Thời gian qua đi, dần để lại
Những cái nhìn những nét thời gian
Cho môi ai khe khẽ lúc ngồi buồn,
Thầm thầm gọi người xưa và kí ức…
Chợt rùng mình, dần tỉnh giấc
Xa cơn mơ thanh thản ở quê nhà
Nhận ra mình giữa trăn ngàn phiền muộn
Trăm cơn mơ không lấp nỗi đêm dài
Sống hiện thực trở về dần hiện thực.
Chân dang bước trên một con đường
Chẳng hoa hồng chẳng thảm đỏ nhung xanh
Nhưng bên dưới bao dao găm chờ đợi
Mong ai kia hãy cố sức bền long
Vượt giông tố trên con đường trước mắt.
Lên đỉnh núi đừng bao giờ ngước mặt
Thấy con đường mãi mãi vẫn còn xa
Cúi xuống nhìn những bước đã đi qua
Sẽ thấy được niềm vui khi tiến bước.
Cho dù phải đối mặt cùng thử thách
Những khó khăn, cùng cực ở trong đời,
Tuy gian lao nhưng tâm tưởng một lời,
Không bỏ cuộc mà phải về đến đích…
Để đến một ngày ta nhìn lại
Ôi vinh quang ngày tháng đã đi qua,
Nhục nhằn kia nào có sá gì
Nay găm nhọn dã thành hoa hồng đỏ.
Được vun trồng bởi muối mặn mồ hôi
Đang vươn sắc khoe niềm kiêu hãnh…
Trên đỉnh núi sang bừng cùng nắng ấm,
Tỏa hương nồng làm đẹp cả non sông …