Một quý bà đi du lịch mùa hè đứng bên lan can boong tàu. Gió biển thổi lồng lộng làm mọi thứ bay phần phật, khiến bà ta phải giữ chặt mũ cho nó khỏi bay đi mất.
Thấy cảnh tượng không được đẹp mắt lắm, một quý ông đến gần chỗ bà ta góp ý:
- Thưa bà, tôi không có ý thô lỗ nhưng bà có biết là váy của bà đang bị gió hất tung lên không?
- Tất nhiên, tôi biết chứ. Nhưng tôi cần phải giữ chiếc mũ này bằng cả hai tay.
- Nhưng, thưa bà, bà phải biết là tất cả những gì riêng tư của bà đã bị lộ hết cả chứ?
- Thưa ông, tất cả những gì ông có thể nhìn thấy đều đã 85 tuổi rồi. Còn chiếc mũ này tôi chỉ mới mua hôm qua thôi.
Angus đang nằm hấp hối. Trong cơn vật vã phút lâm chung, ông tự nhiên thấy hương thơm của món bánh nướng yêu thích nhất đời mình len lỏi đưa lên từ dưới bếp.
Gom chút sức tàn còn lại, Augus ra khỏi giường. Từ từ dựa vào tường, ông đi ra khỏi phòng ngủ. Và với một nỗ lực lớn hơn thế nữa, ông vịn cả hai tay vào cầu thang lê lết xuống tầng dưới. Ông dựa vào cánh cửa vừa thở hổn hển vừa nhìn chằm chằm vào nhà bếp. Nếu không có cơn đau vì cái chết đang tới gần, có lẽ ông sẽ nghĩ mình đang ở thiên đường: ở đó, trên những tờ báo là hàng trăm hàng trăm những cái bánh nướng ngon mê ly được bày ra. Chẳng lẽ đây không phải là thiên đường ư? Hay đây chính là một hành động cao cả của người vợ tận tâm của ông với một mong muốn ông rời khỏi thế giới này như là một người đàn ông hạnh phúc nhất trần gian. Gắng những hơi sức cuối cùng, ông đẩy mình đến chiếc bàn run rẩy quỳ xuống. Đôi môi của ông khó nhọc mở ra, hương vị ngọt ngào của chiếc bánh nướng gần như đã ở trong miệng ông... Nó dường như có thể kéo ông trở về với cuộc sống.
Đột nhiên, một tiếng “Rầm!” chát chúa kéo ông trở lại với hiện thực. Bà vợ vừa đập bàn tay nhăm nhúm, run rẩy xuống bàn làm nó rung lên và cái bánh rơi trở lại.
- Đừng có động vào mấy thứ này! – Bà vợ gầm lên. - Mấy cái đó để dành cho đám tang đấy!
Có anh chàng kia, tính rất khù khờ. Biết thế nên trước khi anh ta đi làm rể, mẹ anh ta đã đinh ninh dặn dò:
- Thất bố vợ làm gì thì con phải làm theo, chớ đừng hếch mắt lên mà nhìn, người ta cười cho, nghe không?
Nhớ lời mẹ dặn, một hôm bố vợ đang cuốc đất, anh ta chạy lại đỡ lấy cuốc nói:
- Thầy để con làm cho.
Ông bố vợ vui vẻ trao cuốc cho, rồi đi trồng chuối. Thấy thế, anh ta lại chạy theo và bảo để đó anh làm cho.
Lần này ông bố vợ không nói gì cả, bỏ đi đốn tre. Anh ta lại chạy theo giật lấy dao . Bực mình vì anh con rể giành mất việc mà chẳng làm xong việc gì, ông ta bỏ về nhà. Dọc đường cái khăn bịt đầu vướng phải cành tre, ông ta cũng không buồn nhặt, cứ thế đi. Anh con rể không có khăn cũng vộ cởi ngay áo treo lên cành tre, rồi tất tả chạy theo bố vợ về.
Về đến nhà, ông ta hầm hầm chạy vào buồng vợ sinh sự với vợ:
- Ðồ ngu! Chọn thế nào mà lại vớ phải một thằng rể điên. Sáng nay chẳng làm được việc gì với nó cả!
Hai vợ chồng cãi nhau, rồi ông ta đạp cho vợ một đạp.
Anh rể vừa hộc tốc chạy về, thấy thế cũng co cẳng đạp cho mẹ vợ thêm một đạp nữa ngã lăn kềnh.
Đôi uyên ương nọ, sau thời gian yêu nhau tha thiết nhưng gia đình can thiệp thô bạo không cho lấy nhau nên bèn rủ nhau cùng xuống suối vàng để cùng an hưởng suốt đời. Thế này nhé - Anh chàng thoả thuận - cái giếng ở đầu làng ít người qua lại đúng 7h tối nay có mặt. Trường hợp ai đó đến sớm hơn thì hãy nhảy xuống trước rồi để lại đôi dép trên bờ giếng để làm tin. Ðúng 7h00, anh chàng đến điểm hẹn nhưng chưa thấy cô nàng đâu. Nghĩ bụng "mình trẻ như thế này mà chết thì uổng quá" bèn đặt đôi dép bên bờ giếng rồi nấp vào bụi cây. 7h05, nàng nước mắt đầm đìa đến bên bờ giếng, khi trông thấy đôi
dép của chàng thì lại càng thổn thức. Nghĩ bụng "Ðằng nào anh cũng tiêu rồi ",
đoạn trông thấy đôi dép còn mới bèn xách đôi dép đi về. Anh chàng trong bụi rậm hô hoán rượt theo: