Trời đang nắng chang chang thế mà mây đen ở đâu kéo đến che khuất cả bầu trời . Tôi đạp xe thật nhanh mong sao sớm về nhà . "Rầm "
Đang ngơ ngẫn chưa biết chuyện gì xảy ra , đã thấy mình nằm sóng soài dưới dất còn chiếc xe của tôi thì đagn chễm chệ trên người tôi .
- Em ơi ! Em có sao không ? Cho anh xin lỗi .
Tôi không trả lời , lẳng lặng đứng dậy dựng xe lên . Hắn ta tiếp tục hỏi :
- Em ơi, anh xin lỗi rồi, em còn giận không mà sao không trả lời ?
Liếc nhìn hắn, rồi xem vết thương nơi khuỷu tay vì tôi cảm thấy rát .
- Vết thương sao rồi, cho anh xem có nặng không ?
Không trả lời, tôi kéo vạt áo lên chùi máu . Và hình như nãy giờ hắn nói một mình, hắn cảm thấy không vui sao ấy nên hắn phán một câu với giọng nửa đùa nữa thật .
- "Chời !" Không ngờ người đẹp vậy mà bị câm . Tội thiệt !
Liếc hắn muốn rách mi , tôi leo lên xe và đạp thẳng . Mưa bắt đầu rơi .
***
Reng ...reng ...
Thật là bực ! Đã trưa vậy còn ai tìm nữa chứ . Bây giờ tôi không muốn ra mở cửa mà không còn ai ở nhà và sau một hồi đấu tranh tư tưởng tôi đưa ra quyết định cuối cùng là không ra mở cửa . Tiếp tục đong đưa trên cành mận, nhâm nhí vị chua ngọt của trái chính .
Reng ...reng ...
Ôi ..trời ! Người không thương con sao ? Ngán ngẩm nhìn xuống, tôi thấy một gã con trai nhưng gương mặt ra sao tôi không nhìn được . Vẫn tiếp tục nhấn chuông . Cái tên này đúng là lì , gọi nãy giờ không có người thì về giùm , chứ ai lại nhấn hoài như thế . Nhét vội chùmm ận vào vạt áo tôi cột trước bụng và trèo xuống . Chán gì đâu, hôm qua đến hôm nay gặp toàn chuyện bực mình . Soạn một bộ mặt thật ngầu , tôi mở cửa . "Úi " sao lại là hắn - người tôi đụng xe hôm qua . Tôi chưa kịp hỏi thì hắn la lên .
- A . Cô bé câm đụng xe hôm qua .
- Câm gì ? - Bất chợt tôi hét lên, hắn giật mình lùi lại và hỏi .
-Ủa ? Em biết nói hả ? Vậy mà anh cứ tưởng ...
- Tưởng, tưởng cái gì ? Chạy xe như ăn cướp , đụng trúng người hác , rồi còn nói năng nhăng nhít nữa .
Hắn vội thanh minh :
- Lỗi đâu phải tại anh . Từ xa anh thấy em phi nước đại tới , nhanh quá anh chỉ kịp bóp thắng nên ...
Tôi ngắt lời :
- Tôi đi xe có đi ngựa đâu mà phi . Trưa rồi gọi cửa làm gì ? Không để người khác nghỉ hả ?
Hắn gãi đầu :
- Ờ ..nhà anh mới dọn đến, cỏ trong sân mọc cao quá , anh muốn mượn đở cái cuốc hay xẻng về làm cỏ .
- Ba má tui không có ở nhà . Tôi không cho người lạ mượn đồ . Lỡ ông lấy luôn thì biết ai mà đòi ?
- Nhìn mặt anh có gian không ? Với lại anh ở kế bên chứ có xa xôi gì ?
- Ờ , nhìn kỹ mặt anh có chút gian gian nên tôi không cho mượn . Muốn gì đợi ba mẹ tôi về, còn tui thì không .
Nói xong tôi đóng của lại và đi nhanh vào nhà .
- Ê .. Ê ..- Hắn kêu lên
Thấy tôi không có phản ứng, hắn xoay người về mà còn lẩm bẩm ."Không những căm mà còn bị điếc . Sao nhiều bệnh thế nhỉ ?"
"Á " còn dám rủa mình , nhất định mình sẽ phục thù . Ngày tháng còn dài mà hắn lại là "anh hàng xóm " thì lo gì .
***
- Gà con à ! Hè rồi con có đăng ký học thêm chưa ?
Nhét vội miếng thịt vào miệng tôi trả lời :
- Dạ chưa , còn một tuần nữa trugn tâm mới mở khóa học .
- Vậy thôi con đừng đăng ký nữa , mẹ đã nhờ thầy đến nhà dạy rồi .
Mắt tôi sáng lên .
- Ôi mẹ thật tuyệt vời . Thầy hay là sinh viên vậy mẹ ? Chà sướng quá , khỏi mất công chạy xe giữa trưa hè nắng nôi .
- Con gái gì mà làm biếng hết thuốc chữa . - Mẹ tôi mắng .
Tôi nháy mắt .
- Cong giống ba là nhà có phúc ..hì hì ...
- Gì giống thì tôi ham, chư" cái này thì không dám - Ba tôi phản bác .
- Sao ba lại nói thế . Làm biếng là sở trường của con trai mà
Chợt đứa em tôi xen vào :
- Ừ đúng rồi, con trai làm biếng là chuyện thường, còn con gái làm biếng mới là chuyện lạ .
- Mày nói sao nghe mích lòng vậy . Lát nữa đừng rủ tao đá cầu nha .
- Khỏi cần bà , tôi có friend mới rồi . Đá còn ghê hơn bà nữa .
Tôi tò mò :
- Ai vậy ? Người nào mà đá hay hơn đôi chân vàng của tao ?
- Thì ....thôi bí mật giữa những người đàn ông con gái biết làm gì ?
- Sao mày keo quá vậy ?
***
- Gà con ơi , xuống học thầy đến rồi . - Mẹ tôi gọi lớn .
- Dạ, con xuống ngay .
Sau tiếng trả lời của tôi là hàng loạt âm thanh phát ra . Cánh cửa đóng lại cái "rầm ", và sau đó là tiếng tôi té cầu thang "bịch, bịch , bịch .."
- Có sao kông ? Đi cầu thang mà nhảy thiệt ...là đúng là cô gái thích tiếng ồn .
Quê quá tôi đi lại bàn học và ngồi xuống . Từ khi biết thấy mới là "anh chàng hàng xóm " thì trong đầu tôi đã hình thành những mưu ma chước quỷ . Những trò "giả đò mua khế bán chanh " của tôi đã làm hắn bó tay . Ví dụ như là hôm trước tôi vòi vĩnh đòi nghĩ sớm rồi sau đó dụ hắn chơi trò bói toán . Ban đầu hắn cứ từ chối mãi nói là không chơi những trò nhảm nhí của con gái , nhưng cuối cùng hă"n cũng bị khuất phục dưới cái lưỡi không xương của tôi .
- Gà con
Giật mình tôi hỏi
- Gì ?
-Hỗn . Trả lời vậy hả ?
Hôm nay bày đặt lên giọng nữa , ghét quá .
- Gớm, hơn tôi có 3 tuổi bày đặt bắt tôi ke6u bằng thầy rồi bắt tôi phải vâng dạ nữa hả ? Tôi không phục . Mà thầy đừng gọi tôi là Gà con nha , tên đó để ba mẹ tôi kêu thầy không được gọi .
- Nhưng anh cứ thích gọi .
- Không phải thầy thích gọi Gà con mà là thầy ghen tức tên tôi đẹp hơn thầy nên không dám gọi .
- Xí, tự kiêu - Hắn nói .
- Không phải tự kiêu mà là tự tin . - Tôi trả lời .
- Trời lại thêm bệnh không biết xấu hổ nữa .
- Từ nhỏ .
- Cộng thêm không biết mắc cở là gì .
Tôi liền thủ tay chào giống phim kiếm hiệp và cuối đầu
- Quá khen , quá khen !
Tôi và hắn liền bật cười không khi' hai phe có vẻ hoà bình hơn , không còn sặc mùi thuốc súng như trước . Chợt tôi nghĩ ra một chuyện .
- À , tôi có cái này tặng thầy nè .
Hắn nhìn tôi đề phòng :
- Gì vậy ? Có phải là sợi dây xích và con cá mập không ?
Tôi bật cười khi nhớ lại có một lần tôi hăm là sẽ lấy dây xích trói hắn lại và quẳng cho cá mập ăn . Đến tận bây giờ hắn còn nhớ - Thù dai nhỉ .
- À không tôi chỉ muốn tặng thầy hai câu thơ thôi
Hắn thở phào và có vẻ vui .
- Tưởng gì ? Chứ hai câu thơ thì anh nhận . Nhưng đừng nói là thơ tình nha .
- Ông mơ gì vậy ? Nhưng nghe xong bảo đảm ông mê tít "Răng tung tăng đi trước, lưỡi lã lướt theo sau ".
Và như sợ hắn không hiểu tôi nói thêm :
- Ý nói những người hay nói nhiều, nói dóc đến nỗi răng đưa ra cả ngoài, còn lưỡi thì nhảy múa theo sau .
Nói xong tôi cười lớn và chạy tuốt . Hình như hắn quá kinh nghiệm với tình huống này nên "vèo " một cái hắn đã chặn được tôi ở ngường cửa .
- Định "vù" hả ? Không dễ đâu . Em tìm đâu ra những câu nó xóc óc thế ?
Tôi hếch mặt le6n trời và nói :
- À không có gì , cô giáo em thường nói như thế đối với những bạn hay múa mép trong lớp .
Chợt hắn hỏi tôi một câu không ăn nhập vào đâu :
- Em có nhớ thi hào Puskin không ?
- Nhớ , Tôi có học năm lớp 11 .
Và hắn nhìn tôi rồi nói tiếp :
Vậy anh tặng em 4 câu thơ của ông ấy nha .
Tôi nhìn hắn nghi ngại , hắn định giở trò gì đây , nhưng chắp luôn có gì để lần sau rút kinh nghiệm .
- Thích thì chìu .
- " Trước mắt nàng tôi trầm ngâm đứng lặng
Không thể rời ánh mắt khỏi nàng
Và tôi nói : Thưa cô, cô đẹp lắm
Mà thâm tâm, anh quá đỗi yêu em "
Tôi đỏ mặt, lao ra khỏi phòng .
- Em có nhận hay không ? - Hắn nói vơi theo .
Tôi chạy đi mà thầm mắng cho cái thói hay đùa của mình để rồi bây giờ tôi không biết hắn đùa hay thật nữa . Nhưng sao tôi muốn đó là thật nhí