Người đàn ông đi làm về muộn, mệt mỏi và bực bội. Đứa con trai 5 tuổi chờ ông ta ở cửa.
- Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu được không?
- Được chứ, gì vậy? Người đàn ông đáp.
- Bố, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?
- Đó không phải là chuyện của con, tại sao con lại hỏi bố như vậy? - Người đàn ông giận dữ nói.
- Con chỉ muốn biết một giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền thôi mà, nói cho con nghe đi, bố. - Thằng bé nài nỉ.
- Nếu con cần phải biết thì bố nói đây, 20 đôla một giờ.
- Vậy hả bố, thằng bé cúi mặt đáp. Con có thể vay bố 10 đôla được không? - Nó hỏi.
Ông bố nổi giận: “Nếu con vay tiền bố chỉ để mua đồ chơi vớ vẩn hay mấy cái thứ vô bổ gì đó thì hãy đi ngay về phòng, lên giường nằm và suy nghĩ xem tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy. Bố phải làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, bố không có thời gian cho những trò trẻ con như thế này đâu". Thằng bé lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại.
Người đàn ông ngồi xuống và càng tức giận hơn khi nghĩ đến những điều thằng bé hỏi. Tại sao nó lại dám hỏi mình những câu hỏi như vậy chỉ để xin tiền thôi nhỉ? Khoảng một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông nghĩ có lẽ mình hơi nghiêm khắc với thằng bé. Có thể nó thật sự thiếu 10 đôla để mua thứ gì đó và thực ra nó đâu có thường hay xin tiền mình.
Người đàn ông tiến về phía cửa phòng thằng bé và mở cửa.
- Con đã ngủ chưa, con trai? - Ông hỏi.
- Chưa bố ạ, con vẫn còn thức.
- Bố nghĩ có lẽ lúc nãy bố quá nghiêm khắc với con. Hôm nay bố phải làm thêm giờ và bố đã trút sự bực mình lên con. Đây, bố cho con 10 đôla. - Người đàn ông nói.
Thằng bé ngồi bật dậy, mỉm cười và reo lên: "Ô, cảm ơn bố!". Rồi nó luồn tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Nhìn thấy tiền của thằng bé, người đàn ông lại bắt đầu nổi giận. Thằng bé chậm rãi đếm từng tờ bạc một rồi ngước nhìn bố nó.
- Tại sao con đã có tiền rồi mà còn xin bố nữa? - Ông bố gầm lên.
- Bởi vì con còn thiếu, nhưng bây giờ thì đủ rồi ạ. Bố, bây giờ con có 20 đôla, con có thể mua một giờ của bố không? Ngày mai bố hãy về nhà sớm, con xin bố, con muốn được ăn tối cùng với bố. - Thằng bé đáp.
câu chuyện trên phản ánh chân thật hình ảnh cuộc sống gia đình trong xã hội Nhật hiện nay.Có rất nhiều người suốt cả tháng trời chỉ gặp con được vài lần bởi khi người cha bước ra khỏi nhà đến công sở thì con vẫn chưa thức giấc,còn khi anh ta xong việc trở về nhà thì con trẻ đã ngủ rồi. Trước đây một người sếp nơi tôi làm việc đã từng tâm sự với tôi rằng điều khiến anh ta buồn rầu nhất là không thể nói chuyện,vui đùa,dạy dỗ đứa con đã lên bốn của mình.Hàng ngày anh ấy phải ra khỏi nhà từ 5 giờ sáng,công việc bận rộn khiến anh phải ở lại công ty đến hơn 9 giờ đêm,nên khi về đến nhà chỉ có thể nhìn mặt con thơ đang say ngủ.Còn những ngày nghỉ dù trong lòng rất muốn dẫn con đi đâu đấy chơi,nhưng những mệt mỏi,căng thẳng,sự thiếu ngủ trong suốt cả tuần làm việc khiến cho cơ thể anh ta không thể cử động nổi,ngoài ra còn đầy ấp những công việc nhà chất đống đang chờ ... Sau khi chuyển đi nơi khác,hơn 1 năm qua tôi không gặp anh ấy.Bỗng nhiên 2 tháng trước anh ta có gọi điện thoại cho tôi và bảo rằng anh ấy đã bỏ công việc hiện tại.Tôi rất bất ngờ bởi anh vốn là người rất gắn bó với công việc trước đây,anh đã làm việc gần 10 năm và đã vươn lên một vị trí khá cao trong công ty này.Thế nhưng anh nói 'Tôi không thể để cho đứa trẻ nhìn cha mình với cảm giác như một người xa lạ.Và thật là tồi tệ nếu một người cha không biết được tính cách,suy nghĩ của chính con mình.Vợ và con muốn được ở bên tôi nhiều hơn và tôi cũng vậy.' Mặc dù hiện nay anh đang làm tại một công ty nhỏ hơn với tư cách là một nhân viên bình thường.Thế nhưng với công việc hiện tại,anh có thể dành nhiều thời gian hơn với gia đình.Qua lời nói , tôi cảm nhận được anh đang rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình.Thế nhưng không phải mấy ai dám quyết định như anh trong một xã hội cạnh tranh khắc nghiệt như Nhật Bản hiện nay. Còn với Việt Nam mình thì sao?Nếu có một người con hỏi như vậy,có lẽ sẽ rất nhiều ông bố trả lời trong đầu rằng "rất tiếc là không được con ạ!Bởi vì con không biết nhậu và tán dốc như mấy người bạn nhậu của bố!!!"[confused][frown][cry]
Nhữg câu chuyện thật tuyệt,cảm động.Nhưg về quyết định của người đàn ông trong câu chuyện thứ hai quả thật làm tôi bất ngờ.Hạnh phúc đã đến với anh ta nhờ sự bạo dạn,tự tin.Nhiều lúc tôi cũng ước ao được thế[confused]
Hạnh phúc đã đến với anh ta nhờ sự bạo dạn,tự tin.Nhiều lúc tôi cũng ước ao được thế [confused]
"You can do it!!" [grin][grin] "Điều đó tùy thuộc vào bạn", cách bạn sống và con đường bạn sẽ đi... [wink]
Sự tự tin nhiều lúc có được là nhờ tự rèn luyện, sự bạo dạn có được là nhờ những phút "liều" [grin], hoặc những kinh nghiệm thất bại thúc ép (...), khi biết mình sẽ được gì và mất những gì. Còn anh chàng trong câu chuyện của tuonghuan có được sự bạo dạn, tự tin có lẽ nhờ công không nhỏ của người vợ và đứa con. Họ sẽ mãi ở bên anh những lúc anh cần và ủng hộ anh [cry]