Em vẽ mãi chẳng được trái tim anh Nên đành đem tình yêu mình cất lại Trang giấy nhàu mang chút tình vụng dại Ngơ ngác buồn cây bút nhạt tình anh
Em đành mang lượng số tính cho nhanh Công thức nào đo vòng cung tim nhỏ Em ngỡ ngàng qua phương trình đã rõ Để nhận rằng anh đoạn thẳng song song
***
Tình phụ thuộc bao muôn vàn thông số Đâu chỉ toàn công thức cộng nhân chia Một mai kia hai nhánh chia lìa ( hyperbola) Ta trách người mãi lang thang vô định
Ta biết trước người không điểm bất định Nên phương trình mãi vô nghiệm người ơi! Đã quen nhau đâu phải nói nhiều lời Càng tịnh tiến càng coi chừng mất bạn
Tập hợp kia là cánh gió bạt ngàn Càng gom góp càng rỗng không có phải Bài toán tình luôn làm người mê mãi Bởi muôn đời nó vô định người ơi!
một tách cà phê bảy ngàn đồng không bạn đối ẩm có buồn không? lặng nhìn chiều tím buồn xa xứ thinh không nhịp bước, ngỡ ra ta bất giác đang cười, mắt nhạt nhòa em thấy gì mà sao buồn thế? vị đắng đầu môi, tim nhói đau...
anh chỉ nhớ lại vài ba chuyện hai chỗ baito làm ngày đêm đáng gì đâu ngày tháng đó em nghĩ giản đơn sẽ qua thôi đấy chốn trần thế chỉ là hành lang đâu có gì khiến em lo lắng còn bên anh, một tờ giấy trắng...
nắng đã tắt và ngày đã tàn lòng sẽ vơi rồi tình sẽ qua em vun vén nụ cười trong sáng gửi một niềm tin tới ngày mai cuộc đời anh đâu chỉ dâu bể tràn ngập niềm vui, lắm nỗi buồn như thế, không thể thành có thể... [bones][nonsense]