Mùa đã về trên nỗi nhớ của con Những bánh chưng xanh,những câu đối đỏ Những nụ cười người trao người bền tỏ Những xác pháo hồng không được quét ngày xưa.
Xuân đã về,xuân đã lại thành mùa Bạn bè háo hức vui, niềm vui trong ngày Tết Con cũng thế,sau mỗi lần năm hết Lại vụng về gói ghém một lần vui.
Hai mươi mấy lần rồi con đợi mãi không thôi Vẫn biết ước mơ của mình là vô nghĩa Ai khờ qúa, lại mong điều cũ kĩ Trở lại mình,khoảng mới-cũ chơi vơi...
Giao thừa ơi,không vội vã nữa rồi Bông tuyết không tan sau một ngày chờ đợi Như nỗi con mịt mùng về quê nội Bánh không màu,nghe vị mẹ phôi pha.
Con ngắm bàn tay ai cũng bảo giống cha Cười thật tươi để thấy mình gần mẹ Gương lược mùa xuân chạm vào lòng khe khẽ Căn phòng ngoan,ôm nước mắt người buồn.
Mùa đã về trên mọi nẻo quê hương Phố núi của con hoa đào rung trong gió Ôm tình yêu của một người xa xứ Hẹn một ngày trả nợ với dòng Thương.
Tết năm này lại thiếu bánh chưng Thiếu tiếng cười của những người năm cũ Lặng người nghe tiếng "giao thừa" thở Bông tuyết lạnh thay xác pháo đón xuân. 040120 shin_hack
Sao mày phung phí thế! Tết đến,bồ về quê vài bữa mày bảo buồn; Cùng ba dọn nhà đón Tết mày bảo mệt; Cùng mẹ đi chợ sắm đồ mày bảo chẳng gì vui.
Tao ở đây rời chỗ làm lúc nửa đêm Ngán ngẩm nhìn những mái nhà im lìm tuyết rơi trắng xoá Bất chợt gặp làn sương đêm mỏng mảnh Cũng xốn xang lòng Chạnh nhớ nhánh mai vàng quyện khói ấm đượm mùi xôi.
Tất niên của tao là một gói mì tôm Nhớ tô canh chuối chát của bà đến ngây đến ngất Bài vở trước mặt mà hồn phiêu diêu đi đâu mất... đợi Giao thừa Để được ngửi mùi hương trầm từ lời chúc của bà Mùi bánh chưng xanh từ lời kể ngọt ngào của mẹ Mùi áo mới từ tiếng khoe rôm rả của mấy đứa em... Dẫu là trong điện thoại.
Sao mày phung phí thế! Giao thừa này mày bảo sẽ phóng xe ra đường cùng lũ bạn Tìm những quán đỏ xập xình và hét hò ở đó. Tau chỉ ước đêm nay trong giấc ngủ Gặp Đôrêmon và mượn cánh cửa thần kì của hắn Trở về nhà Để lại được cùng mấy đứa em ngồi cắn hạt dưa Tủm tỉm cười nhìn ba mẹ ngủ gà ngủ gật Bà bỏm bẻm nhai trầu chờ chuông điểm; Giao thừa! Con sáo trước nhà choàng tỉnh kêu liêng thoắng Bà đưng dậy thắp hương Ba mẹ rút ra bao đỏ lì xì Và chị em tao nhìn nhau cười hạnh phúc .
Sau gần 3 năm xa nhà,hôm qua được đón một cái tết ta giản dị tại Trụ Đô Cung. À thì ra mình vẫn là một người thuần Việt Nam...chứ không phải là một 国際人 như mình đã từng phấn đấu. Thật khó lý giải, không hiểu từ QUÊ HƯƠNG có định nghĩa từ bao giờ nhỉ? Người ta bảo chỉ có hai cách con người làm để đi tìm bản ngã của mình đó là tư duy và lao động, bạn có thể chọn một trong hai hoặc cả hai. Con người không phải là rác rưởi,nếu ai cũng nghĩ được như vậy thì chắc chắn thế giới này đã tràn ngập tiếng cười và nước mắt...chứ không phải là những vụ mưu tính đến sát hại nhau. Tôi có tình cảm để tin con người rất đẹp ,nhưng có lý trí để biết họ đang thanh toán lẫn nhau. Loài người có coi sự đấu tranh sinh tồn là qui luật tự nhiên của mình không...làm thế nào để kẻ yếu không bị kẻ mạnh bóp cho gần chết? làm thế nào để kẻ mạnh ý thức là họ cũng rất yếu và nhỏ bé trước vẻ đẹp và sự hùng vĩ của thiên nhiên trời đất. Đúng là ...Cần một tấm lòng, để làm gì em biết không, để gió cuốn đi...khi được gió cuốn đi tấm lòng của bạn sẽ đến với mọi người, và hy vọng đó vẫn là một cỗ lòng còn sạch sẽ,nếu không cũng giống như nhà vệ sinh công cộng của VN ở đầu gió... Có đôi chút cảm nghĩ đầu năm. Năm mới chúc mọi người ......vẫn sống.....