Bạn đang xem trang 1 / 1 trang
The love story
Đã gửi: Tư T1 14, 2004 9:29 am
Viết bởi ngayhomqua
Anh em thử dịch chuyện này xem sao nha!
Once upon a time, there was an island where all the feelings lived: Happiness, Sadness, Knowledge, and all of the others including Love. One day it was announced to the feelings that the island would sink, so all repaired their boats and left.
Love wanted to persevere until the last possible moment. When the island was almost sinking, Love decided to ask for help. Richness was passing by Love in a grand boat. Love said, "Richness, can you take me with you?" Richness answered, "No, I can''t. There is a lot of gold and silver in my boat. There is no place here for you."
Love decided to ask Vanity who was also passing by in a beautiful vessel, "Vanity, please help me!" "I can''t help you Love. You are all wet and might damage my boat." Vanity answered.
Sadness was close by so Love asked for help, "Sadness, let me go with you." "Oh....Love, I am so sad that I need to be by myself!"
Happiness passed by Love too, but he was so happy that she did not even hear when Love called her!
Suddenly, there was a voice, "Come Love, I will take you." It was an elder. Love felt so blessed and overjoyed that he even forgot to ask the elder his name. When they arrived at dry land, the elder went his own way.
Love realizing how much he owed the elder and asked Knowledge, another elder, "Who helped me?" "It was Time," Knowledge answered. "Time?" asked Love. "But why did Time help me?" Knowledge smiled with deep wisdom and answered, "Because, only Time is capable of understanding how great Love is."
Re:The love story
Đã gửi: Tư T1 14, 2004 9:30 am
Viết bởi ngayhomqua
Sau đây là bản dịch đã sưu tầm
Ngày xửa ngày xưa có một hòn đảo là nơi trú ngụ của tất cả các cảm xúc: Hạnh phúc, Nỗi buồn, Tri thức và tất cả những cảm xúc khác gồm cả Tình yêu. Vào một ngày nọ, các cư dân trên đảo được thông báo rằng hòn đảo sẽ bị chìm. Tất cả mọi người đều chuẩn bị rời đi chỉ riêng Tình yêu vẫn muốn ở lại tới giây phút cuối cùng.
Khi hòn đảo hầu như đã chìm hẳn, Tình yêu mới quyết định tìm người giúp. Lúc đó anh chàng Giàu có ngang qua trên một con tàu lớn. Tình yêu gọi "Anh Giàu có ơi, anh làm ơn cho Tình yêu đi cùng được không?". "Tình yêu, tôi không thể. Con tàu của tôi chứa đầy vàng bạc, không còn chỗ cho Tình yêu nữa."
Tình yêu quay sang cầu cứu anh Phù phiếm cũng vừa ngang qua trên một con tàu lộng lẫy . "Hãy giúp em, anh Phù phiếm!". "Không, anh không thể, Tình yêu. Em ướt sũng thế kia sẽ làm hỏng con tàu xinh đẹp của anh mất" . Phù Phiếm trả lời.
Khi Nỗi buồn đi qua, Tình yêu lại nhờ giúp đỡ. "Nội buồn ơi, cho Tình yêu đi cũng được không?" "Oh, Tình yêu... tôi đang buồn đến mức chỉ muốn ở một mình thôi."
Hạnh phúc cũng đi ngang qua nhưng cô ấy đang hạnh phúc đến mức không nghe thấy lời cầu cứu của Tình yêu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên:"Hãy đi cũng ta, Tình yêu." Đó là một người đã đứng tuổi. Tình yêu đắm chìm trong vui sướng và may mắn đến quên việc hỏi tên người đàn ông đó. Khi tới một vùng đất khô ráo, người đàn ông đó đã đi mất. Tình yêu cảm thấy mắc nợ người đàn ông đã cứu giúp mình quá nhiều, cô tìm hỏi Tri thức, một người lớn tuổi khác "Ai đã cứu cháu hả bác?". "Thời gian đấy." Tri thức trả lời. "Nhưng tại sao Thời gian lại giúp cháu hả bác?" Tình yêu hỏi. "Bởi vì chỉ có Thời gian mới hiểu được Tình yêu tuyệt diệu đến thế nào." Tri thức trả lời với nụ cười thông thái trên môi.
Re:The love story
Đã gửi: Sáu T1 16, 2004 3:36 pm
Viết bởi shin_hack
Ê, sao thằng "Knowledge" lại không thấy xuất hiện để cứu em "Love" mà đợi "Time" cứu vớt xong mới 偉そうに giảng giải này nọ nhỉ?? baka quá !! Mà nói lại sai bét: "Bởi vì chỉ có Thời gian mới hiểu được Tình yêu tuyệt diệu đến thế nào"???? hiểu xong sao lại bỏ đi mất? cuối cùng cũng 自分の都合のほうが大事だね => cái này gọi là "lợi dụng" [cool] hehe
Re:The love story
Đã gửi: Bảy T1 17, 2004 1:48 pm
Viết bởi LoveU2
Tiếc là Thời gian lại là một "người đàn ông đã đứng tuổi", vì vậy chắc là...[nonsense][oops] đã có vợ rồi. Tiếc thay, tiếc thay.
Re:The love story
Đã gửi: Hai T1 19, 2004 5:38 pm
Viết bởi ho quang nam
Đây là bản dịch mới vừa sưu tầm được,anh em đọc thử rồi cho ý kiến nha!
Ngày xửa ngày xừa, ở trên một hòn đảo nhỏ nơi có những cảm xúc ngự trị. Mội hôm, cư dân trên đảo được thông báo rằng chiếc đảo sẽ bị quân đội thuỷ quân lục chiến của đế quốc Mỹ đánh chiếm trong nay mai, do đó tất cả mọi người phải rời đảo để bảo toàn tính mạng ( khi đi nhớ mang theo hết các tài sản ).
Tất cả mọi người đã chuẩn bị rời đảo, riêng nàng Tình Yêu vẫn còn chần chừ vì cô chưa tìm được số vàng mình đã chôn giấu dưới móng nhà từ 20 năm trước ( đếch biết thằng nào xấu tính đào mất của bà rồi ). Đến khi quân Mỹ đánh tới nơi, nàng Tình Yêu đỏng đảnh mới bắt đầu cuống lên tìm cách rời đảo. Thấy anh Giầu Sụ cưỡi trên con aircraft carrier to uỳnh đi qua, nàng Love thỏ thẻ : " Tinh yêu ơi cho em quá giang một tý có được không ạ ?"
Đồng chí Giầu Sụ lừ mắt nhìn nàng Tình Yêu : " Trông cô cũng khá đấy, nhưng có tiền không ? Tiền vé đi tầu + xăng dầu là 100 USD, nếu không có tiền thì xin mời xuống"
Hơi sốc, nhưng nàng TÌnh yêu vẫn không bỏ cuộc ( mình xinh thế này làm gì chẳng có người giúp). Đúng lúc đó anh Phù Phiếm đi qua, nàng Tinh Yêu liển tiếp cận ngay từ phía sau, nhẹ nhàng " Anh gì đẹp trai ơi, cho em đi nhờ tàu với được không ạ ? ". Chàng Phù Phiếm hào hoa liếc mắt nhìn nàng Tình Yểu rồi khinh khỉnh cười khẩy: " Xấu thế kia mà đòi ngồi lên tàu của tôi à, em có cô bạn nào xinh xinh thì bảo ra đây tôi cho đi nhờ".
Đúng lúc đó chàng Buồn đi qua với con tàu ngầm U-571. Nàng Tình Yêu liền vớ ngay lấy và xin đi cùng. Chàng Buồn nhếch mép lạnh lùng : " Tôi chỉ chơi những với người buồn, mà tôi thấy cô vui vẻ với cả thằng Giàu Có và thằng Phù Phiếm rồi, toi soi hết cả đấy, chẳng có gì mà che được mắt tôi đâu"
Anh Hạnh Phúc ( người yêu cũ của nàng Tình Yêu) cũng đi qua, nhưng nàng Tình Yêu không dám hỏi tại vì anh này đang đèo một cô bé rất xinh ( cô Ghen Tỵ), xinh hơn nàng Tình Yêu nhiều, mà cô bé này hồi trước lại là bạn thân của nàng Tình Yêu
Nàng Tình Yêu cảm thấy đất dưới chân mình như sụp xuống, nàng rơi vào trạng thái vô ngã. Đúng lúc nàng đang ngẩn ngơ, thì tự nhiên có một cái túi đen to đùng chụp lên người nàng, và một mùi thơm thoang thoảng, trước khi lịm đi, nàng vẫn còn nghe thấy một tiếng cười nham hiểm.
Khi tình dậy, nàng Tình Yêu thấy mình nằm trong một khu rừng rậm rạp, tối om om, quần áo rách bươm, xác xơ ( đến vùng đất mới rồi nhé), sờ vào túi thì tiền đã mất sạch. Tình Yêu bèn hỏi Kiến Thức xem ai đã cứu mình. Sau khi nghe rõ đầu đuôi, Kiến Thức nhìn nàng Tình Yêu một cách thương hại :" Chính là thằng Thơi Gian nham hiểm rồi, ta biết chỉ có nó mới có trò đấy, đã lấy hết tiền rồi mà không còn tha cho con gái nhà người ta". Tình Yêu gục xuống, thôi rồi, khôn ba năm dại một giờ. Bỗng nhiên nàng vùng lên như một con thú bị thương, túm cổ áo ông già Kiến Thức khốn khổ và gào lên " Tại Sao ?? Tại sao ông biết mà không cản nó giúp tôi"
Kiến Thức điềm tĩnh trả lời " Ai bảo cô xinh quá, với cả thằng Thời Gian nó hứa với tôi là sau nó sẽ đến lượt tôi, cô thông cảm, anh hùng khó qua ải mỹ nhân"
Xin hết
Re:The love story
Đã gửi: Hai T1 19, 2004 6:07 pm
Viết bởi Concord
...thằng Thời Gian nó hứa với tôi là sau nó sẽ đến lượt tôi...
Thằng nào dịch khúc này nhẫn tâm quá!
Re:The love story
Đã gửi: Ba T1 20, 2004 12:29 am
Viết bởi Lotus
Đoạn trên lỡ nhẫn tâm rồi, còn mỗi bác Kiến Thức...thôi cho nhẫn tâm luôn chứ để làm gì nữa [tongue]