Một chút thơ viết vội giữa giờ chơi Thèm một thoáng im lặng giữa ồn ào cuộc sống Bất chợt giật mình vì những điều quên lãng Chẳng thể dừng lại khi mọi thứ cứ trôi đi
Không phải mình tôi sợ sự thay đổi Chỉ đơn giản bởi ai cũng biết mình sẽ phải khác xưa Người ta nuối tiếc và mơ ước những điều không thể thành sự thật Những điều ngày xưa- đã lâu lắm rồi...
Anh tôi cũng ghi lại những ký ức bằng thơ Cũng là những giấc mơ giữa vất vả đời thường Chỉ khác 1 điều có đôi chút hóm hỉnh Mà vẫn buồn pha lẫn những xót xa
Tôi không muốn đặt dấu chấm sau mỗi vần thơ Bởi tôi biết mình còn muốn viết nhiều hơn nữa Những cảm xúc không bắt đầu cũng chẳng có kết thúc Vậy mà tôi vẫn cảm thấy mình được an ủi chở che...