Thoáng ngập ngừng anh nói mình ra đi Em chơi vơi giữa những điều chưa biết Khoảnh khắc im lặng nghe lòng mình hụt hẫng Em biết rằng phía trước con đường rất dài và rất xa...
Rồi ngập ngừng anh nói lời chia xa Trong đôi mắt sâu có điều chi rất lạ Anh chẳng thể giấu một nỗi buồn man mác Phía trước anh là cả một khoảng trời không em
Sau những ngập ngừng là khoảng vắng mênh mang Nghe biển khẽ nhắc những kỉ niệm xa thăm thẳm Chẳng biết bao giờ em có thể trở về nơi ấy Nơi bắt đầu của những ngày đã xa... 25.01.04
Không ngập ngừng,không bối rối,nhưng cũng là cảm xúc của những ngày tập tễnh yêu,chép ra đây bà con đọc chơi.
1.Ngược đời,
Người ta yêu nhau rồi mới đau khổ Anh đau khổ khi chưa hề yêu Người ta chia tay sau vài lần hò hẹn Anh không hò hẹn mà đã chia tay
Buổi chiều ngày hôm ấy Sóng làm sông nổi gió Anh nhớ bài thơ xưa Sóng phải từ gió lên?
Ngày chủ nhật trống tênh Anh ngồi nhớ về em Người ta quen nhau rồi mới nhớ Anh ngược đời nhớ một người không quen.
2.Giả đò,
Anh giả đò thấu hiểu Cuộc đời và những điều bí mật Nhưng thật ra anh chẳng hiểu gì Thế giới mãi là một bí ẩn kinh niên.
Anh giả đò yêu em như điên Nhưng thật ra anh chẳng hề điên lắm Chỉ có chăng đôi ba lần anh bắt gặp Trong giấc mơ nhớ về em dại khờ
Em giả đò ngó lơ hờ hững Đi bình thường cười nói rất tự nhiên Nhưng anh biết trong tim em đã bắt đầu xuất hiện Hình ảnh kẻ giả đò yêu em như điên.[tongue]
Thôi đành giữ một mình Những bâng khuâng một nửa Thôi chẳng làm tan vỡ ..tình yêu như THUỶ TINH
Tôi yêu em thơ trinh Tôi yêu em hiền lành Tình tôi hoa cúc dại Giữa thảo nguyên mong manh
Ngày xưa em thơ trinh Ngày xưa em hiền lành Tôi yêu ngày xưa ấy Một niềm yêu chân thành
Xin để tình yêu ấy Sống trong tim yên bình!
Em ơi đừng vướng bận Cứ đi cuộc đời mình Tôi vẫn là đá sỏi Dõi theo em lặng thinh Tôi vẫn là cơn gió Nâng tóc em hiền lành Tôi vẫn là đêm tối Ru em buồn chông chênh
Tôi vẫn là tôi đấy Khi em tìm thơ trinh!!
Ngập ngừng...xin mãi thế Tình yêu..bông cúc xanh! [grin][grin][grin]
Chẳng ngập ngừng cũng chẳng băn khoăn Chỉ một thoáng cơn gió lạnh....buồn bã Nỗi nhớ người xáo động trong tim
Bờ sông lặng trải dài tuyết trắng Rải dấu chân theo nỗi nhớ mơ hồ Bóng chiếc lá run rẩy trong gió Như chính ta, vô định, nhỏ nhoi
Ta không muốn mãi chỉ là sỏi đá Dõi bước người để bao kẻ đạp lên Ta không muốn mình chỉ là gió Gần em đấy nhưng không được vào nhà (..đóng cửa là hết vào[grin]) Càng không muốn mình là đêm tối Mang nỗi buồn vào giấc ngủ của em
Vậy là gì? ta vẫn luôn tự hỏi Tìm câu trả lời qua những thoáng ngập ngừng.... băn khoăn...
Lâu rồi không làm thơ lục bát,chẳng hiểu sao mấy hôm nay thơ lục bát cứ ngập ngừng ra... To Quân Em vờ không hiểu đấy thôi Nếu không đã chẳng mượn lời bài thơ Yêu người ta đến ngu ngơ Sao cô độc,sao bơ phờ,hỡi em!
Tình yêu là thứ đêm dêm Em hoài không ngủ viết tên một người Sao đi về chốn không trời Không "em",há chẳng không lời...thơ đau!
Chuyện người con gái mai sau Khoan tin ở ánh mắt đầu làm chi Em vờ em chẳng hiểu chi Thơ em-thơ một chàng lì đang yêu(gomen)
Hiểu chi cho lắm,cho nhiều Dối chi dối cả một điều không nên Em đi về phía không em Quyết không thèm nhớ một miền không quên?