Chùm thơ Xuân Diệu
Đã gửi: Tư T12 10, 2003 3:23 pm
Gửi đến tất cả các bạn những bài thơ tình cháy bỏng của nhà thơ Xuân Diệu Hy vọng tình yêu trong thơ ông sẽ sưởi ấm thêm tâm hồn ta trong những ngày mùa đông giá lạnh
Tôi rất tâm đắc bài thơ này của Xuân Diệu. Khác những bài thơ khác là những bản tình ca nồng cháy dữ dội thì ở bài thơ này ta bắt gặp một Xuân Diệu rất trẻ trung, trong sáng với những vần thơ nhẹ nhàng bay bổng
Thơ Duyên
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến -- nơi nơi động tiếng huyền.
Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiềụ
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nỗi thương yêụ
Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững đững chẳng theo gần,
Vô tâm -- nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.
Mây biếc về đâu bay gấp gấp,
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.
Ai hay tuy lặng bước thu êm,
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm,
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy,
Lòng anh thôi đã cưới lòng em.
-- 1940
Có rất nhiều nhà thơ lấy biển làm đè tài trong tình yêu và Xuân Diệu cũng không phải là một ngoại lệ. Biển là một bài thơ rất nổi tiếng của ông. Khác với nét trong sáng nhẹ nhàng trong thơ duyên ta thấy ở "Biển" một Xuân Diệu yêu nồng nàn cháy bỏng.
Biển
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê ...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
-- Thoai thoải hàng thông đứng --
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng ...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt ...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,
Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi !
-- 4-4-1962
Thu tàn và đông gần đến nhưng tôi vẫn muốn gửi đến các bạn một thoáng thu buồn trong Đây mùa thu tới.Chẳng hiểu vì đâu mùa thu thường chỉ gợi cho con người ta những cảm giác buồn man mác. Mùa thu đâu chỉ có lá vàng mà còn cả một khoảng trời cao lộng với diều sáo vi vu kia mà.....
Đây Mùa Thu Tới
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới - mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa mầu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió...
Đã vắng người sang những chuyến đò...
Mây vẩn từng không chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn ra, nghĩ ngợi gì
[oops]
Cuối cùng là một bài thơ có cái tựa rất gần gũi với chúng ta "Lưu học sinh". Bạn thử xem Xuân Diệu gửi gắm điều gì trong đó nhé. [wink]
Lưu Học Sinh
Một tiếng cò qua trong gió mau
Đưa hồn nhớ cảnh đã phai màu
Từ năm giống ái vừa gieo hạt
Cho đến bây giờ mộng chín sau.
Khi ấy lòng xanh mới đón tình
Rảo trường ngăn ngữ kín vườn xinh
Chàng trai nhỏ nhẹ, tôi khi ấy
Đi giữa thiên nhiên để kiếm mình
Lá như con mắt cụm mây nhìn
Trái tựa hình tim, chim hót xin
Gió ấy đầu hoa ngang ngửa thắm !
Nhị vàng hoa cạnh liếc hoa bên
Đôi khi ngày nhạt, tiếng chim qua
Xui ngước đều lên để nhỡ xa
Cánh mất còn lưu đường rẽ trắng
Khi buồn quan ải, rợn làn da.
Ai trả cho tôi những mộng đầu
Người con gái nhỏ áo sai bâu
Đoạn tình thứ nhất sương bao ấp
Hoa cỏ đưa thơ, lá bắt cầu ?
Trong tiếng cò nay vương nắng xưa
Thu sang chim trắng vội bay ngừa
Cổ dài rẽ biếc kêu vô định
Trở lại bên lòng sợi gió thưa.
Tôi rất tâm đắc bài thơ này của Xuân Diệu. Khác những bài thơ khác là những bản tình ca nồng cháy dữ dội thì ở bài thơ này ta bắt gặp một Xuân Diệu rất trẻ trung, trong sáng với những vần thơ nhẹ nhàng bay bổng
Thơ Duyên
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến -- nơi nơi động tiếng huyền.
Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiềụ
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nỗi thương yêụ
Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững đững chẳng theo gần,
Vô tâm -- nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.
Mây biếc về đâu bay gấp gấp,
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.
Ai hay tuy lặng bước thu êm,
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm,
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy,
Lòng anh thôi đã cưới lòng em.
-- 1940
Có rất nhiều nhà thơ lấy biển làm đè tài trong tình yêu và Xuân Diệu cũng không phải là một ngoại lệ. Biển là một bài thơ rất nổi tiếng của ông. Khác với nét trong sáng nhẹ nhàng trong thơ duyên ta thấy ở "Biển" một Xuân Diệu yêu nồng nàn cháy bỏng.
Biển
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê ...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
-- Thoai thoải hàng thông đứng --
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng ...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt ...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,
Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi !
-- 4-4-1962
Thu tàn và đông gần đến nhưng tôi vẫn muốn gửi đến các bạn một thoáng thu buồn trong Đây mùa thu tới.Chẳng hiểu vì đâu mùa thu thường chỉ gợi cho con người ta những cảm giác buồn man mác. Mùa thu đâu chỉ có lá vàng mà còn cả một khoảng trời cao lộng với diều sáo vi vu kia mà.....
Đây Mùa Thu Tới
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới - mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa mầu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió...
Đã vắng người sang những chuyến đò...
Mây vẩn từng không chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn ra, nghĩ ngợi gì
[oops]
Cuối cùng là một bài thơ có cái tựa rất gần gũi với chúng ta "Lưu học sinh". Bạn thử xem Xuân Diệu gửi gắm điều gì trong đó nhé. [wink]
Lưu Học Sinh
Một tiếng cò qua trong gió mau
Đưa hồn nhớ cảnh đã phai màu
Từ năm giống ái vừa gieo hạt
Cho đến bây giờ mộng chín sau.
Khi ấy lòng xanh mới đón tình
Rảo trường ngăn ngữ kín vườn xinh
Chàng trai nhỏ nhẹ, tôi khi ấy
Đi giữa thiên nhiên để kiếm mình
Lá như con mắt cụm mây nhìn
Trái tựa hình tim, chim hót xin
Gió ấy đầu hoa ngang ngửa thắm !
Nhị vàng hoa cạnh liếc hoa bên
Đôi khi ngày nhạt, tiếng chim qua
Xui ngước đều lên để nhỡ xa
Cánh mất còn lưu đường rẽ trắng
Khi buồn quan ải, rợn làn da.
Ai trả cho tôi những mộng đầu
Người con gái nhỏ áo sai bâu
Đoạn tình thứ nhất sương bao ấp
Hoa cỏ đưa thơ, lá bắt cầu ?
Trong tiếng cò nay vương nắng xưa
Thu sang chim trắng vội bay ngừa
Cổ dài rẽ biếc kêu vô định
Trở lại bên lòng sợi gió thưa.