Bạn đang xem trang 1 / 1 trang

Hà Nội có cô giáo "điên"

Đã gửi: Hai T11 17, 2003 5:16 pm
Viết bởi forward
Cần phải làm gì ?!
------------------------------------

Cô giáo Đỗ Thị Kiên và lớp học đặc biệt của mình.
Người không hiểu hết ngọn ngành nói rằng cô giáo Đỗ Thị Kiên bị "hâm", tự rước lấy khổ vào thân! "Hâm" vì cô giáo Kiên ở xóm Mít, xã Cổ Loa, huyện Đông Anh, Hà Nội suốt 13 năm qua đã tự đứng ra mở lớp dạy chữ, dạy nghề miễn phí cho những đứa trẻ khuyết tật, thần kinh không bình thường.


Như là số phận


Lớp học của cô Kiên "điên" nằm ở ven con đường nhỏ vào khu di tích Cổ Loa. Đang giờ giải lao nhưng cô giáo Kiên vẫn luôn phải để mắt đến những học trò khuyết tật có nhiều hành động bột phát.



Trong lớp, có đứa đang ngồi học thì... ỉa, đái ra đầy sàn, có đứa lại đột ngột lên cơn động kinh, la hét, đập phá, xé sách vở. Tại lớp học, ngày nào cũng vậy, từ sáng đến chiều tối, cô có đủ thứ việc phải làm: Dạy chữ, dạy nghề, cho học trò ăn, dọn vệ sinh, sơ cứu, đưa những em lên cơn động kinh nặng đi viện.



Hơn chục năm qua, cô cứ lủi thủi một mình kiên nhẫn chăm sóc, dạy dỗ, bảo vệ lũ trẻ. Có lần cô đã phải tự bỏ tiền túi để thuê xe ôm và thuê cả "đầu gấu xã" cùng nhau đi tìm, giành về bằng được đứa học trò gái bị bọn xấu lừa ra Hà Nội.



Hai chiếc xe đạp của oô cũng lần lượt mất tăm sau những lần học trò "dở người" lấy ra đi chơi và bị kẻ gian lừa mất. Chính vì cái lớp học với những câu chuyện không bình thường đó mà trong mắt một số người, cô giáo Kiên bị xem là người "không bình thường".

Lớp học "không bình thường" đã không thể ra đời nếu không có sự quyết tâm của người phụ nữ "không bình thường", lại chẳng có chút kiến thức sư phạm nào. Có lẽ những khuôn mặt ngơ ngác vô hồn của lũ trẻ bệnh tật lê lết lẵng nhẵng bám theo du khách đến di tích Cổ Loa đã ám ảnh cô Kiên, để rồi số phận của cô gắn liền với chúng.



Không ồn ào, không nhận được sự hỗ trợ nào và cũng chẳng được mấy ai biết đến, năm 1990, lớp học được mở ra tại căn nhà cấp 4 chỉ rộng chừng 20m2 của cô Kiên ở xóm Mít. Cô Kiên đi vận động các gia đình, gom được gần chục đứa trẻ vào lớp. Cửa sổ được trưng dụng làm bảng, cửa ra vào được tháo ra làm bàn, bọn trẻ thì ngồi bệt xuống đất mà học. Sách, vở, bút, mực do cô tự bỏ tiền ra mua hoặc đi xin.



Gia cảnh của cô không lấy gì làm sung túc. Dạy học cả ngày, cô Kiên chỉ còn chút ít thời gian buổi tối để nhận hàng may thuê nên thu nhập không đáng là bao. Chi phí trong gia đình đành phải trông cả vào đồng lương "còm" của người chồng quanh năm suốt tháng theo chân những công trình.



Khi bắt tay vào công việc dạy học, vì chưa từng đứng trên bục giảng nên cô Kiên phải tự vắt óc nghĩ ra đủ cách để bọn trẻ tiếp thu được bài. Cô mày mò học cả cách dạy chữ nổi về truyền lại cho những học trò mù; rồi lại đi học nghề chạm khắc đá về dạy cho chúng. Tấm lòng ấy dần dần khiến những đứa trẻ khó bảo nhất cũng chịu khó cầm bút, chịu khó học bài, học nghề...



Nhiều em sau khoá học đã biết chữ, biết làm tính và có nghề trong tay. Cứ như vậy, cô "đánh vật" với trò, trò lại "đánh vật" với cô và sách vở suốt 3 năm trời ở gian nhà chật chội ấy.

"May mà có trận mưa..."
Việc làm của cô Kiên lay động tấm lòng những người xung quanh. Chính quyền xã quyết định chuyển cô trò đến một kho gạo cũ. Chỗ học mới rộng, thoáng hơn nhưng ngồi trong lớp mà chẳng khác nào ở ngoài sân vì mái ngói "quá đát" không còn thực hiện nổi chức năng che mưa, nắng. Có lẽ, cô và trò sẽ cứ "hoà mình cùng thiên nhiên" như vậy đến giờ nếu không có "trận mưa đúng lúc" hôm ấy.



Cô Kiên kể: "Trời mưa to, nước chảy ào ào vào lớp qua các chỗ dột, mọi người bị ướt, rét run. Lúc ấy, có một nhóm du khách nước ngoài chạy vào trú mưa. Họ ngạc nhiên khi biết rằng gian nhà lụp xụp được gọi là lớp học, lại càng ngạc nhiên hơn khi biết lớp gồm toàn trẻ bị thiểu năng trí tuệ, bị di chứng chất độc màu da cam. Họ đã ủng hộ tiền để nâng cấp nhà kho cũ nát thành dãy phòng vuông vắn hiện nay. Nhờ thế mà cô và trò cũng bớt khổ".

Lớp học hôm nay vắng hẳn vì có quá nửa số học sinh đang phải đi chữa bệnh. Thấy có mặt khách ở trong lớp, bọn trẻ nhoẻn cười một cách ngây ngô và vội "thể hiện" bằng cách nguệch ngoạc những chữ "o", chữ "a" méo mó đủ kích cỡ lên trang giấy. Thế là cô Kiên lại phải đến từng bàn để "nắn chữ" lại cho học trò.

Lứa học sinh mới nhập học có hơn 20 em đến từ nhiều nơi, ngoài ở Đông Anh còn có Hải Phòng, Hà Tây, Bắc Giang, Bắc Ninh, Bình Phước... Phần nhiều trong bọn trẻ đều có điểm chung: Mất cha, mất mẹ hoặc cha, mẹ bị dị dạng, thần kinh không bình thường! Như hai chị em Lan, Hường bị tàn tật, bố bị thần kinh, không có nhà phải ở tạm nhà người thân. Doan có mẹ bị tâm thần, bố dị dạng. Linh bị di chứng chất độc da cam truyền từ đời ông, hiện nay cả 6-7 miệng ăn trong gia đình đều trông cả vào đồng lương hưu ít ỏi của ông nội.

Ước mơ nhỏ


Nhưng cô giáo Kiên cũng không phải là người hoàn toàn khoẻ mạnh. Cô đang bị bệnh tim hành hạ nhưng khó đi mổ được, vì ngoài lý do kinh tế, cô còn bị thêm bệnh máu loãng. Bố cô từng chiến đấu tại chiến trường miền Nam và bị nhiễm chất độc da cam sau một lần chìm trong làn sương mỏng chết chóc ở Tây Ninh. Hậu quả là tim đứa em út của cô Kiên cứ ruỗng dần ra mà chết.



Bản thân cô Kiên thường xuyên có cảm giác hoa mắt, chóng mặt. Vừa rồi, có việc phải ra Hà Nội, cô không dám nhờ ai chở đi bằng xe máy mà phải tìm ôtô khách đi cho an toàn, bởi cô sợ những va chạm bất chợt làm xây xước chảy máu sẽ nguy hiểm đến tính mạng- vì máu của cô rất khó đông.



Cô ra Hà Nội gặp mấy ông tây dạo nọ đã giúp nâng cấp lớp học để trao đổi, báo cáo với họ về tiến độ triển khai việc lát gạch mặt sân trước cửa lớp. Mới đây, họ đã ủng hộ lớp học tiền để nâng cấp và xây mới nhà vệ sinh. Nghe đâu sắp tới, vào dịp cuối năm sẽ có đoàn khách của nước này đến Việt Nam sẽ ghé qua lớp học. Vì thế, cái sân đất bụi mù kia cần phải được lát gạch phẳng phiu.



Cô giáo Kiên cho biết, ngoài sự giúp đỡ kể trên của những vị khách nước ngoài, lớp học ít khi nhận được sự giúp đỡ đáng kể nào khác. Hiện tại, chính quyền xã mới chỉ có thể trích từ ngân sách ra hỗ trợ cô giáo Kiên 100 nghìn đồng/tháng. Lãnh đạo xã đã đề xuất với ngành giáo dục huyện để cô Kiên được vào biên chế hoặc được ký hợp đồng, đồng thời mong muốn lớp học được tăng cường thêm 1 - 2 cô giáo từ trên huyện về. Nhưng tới nay, những điều này vẫn chưa thành hiện thực.

Ở xã Cổ Loa, số lượng trẻ em bị dị tật bẩm sinh, có gia cảnh khó khăn còn không ít. Chỉ tính riêng số những trẻ em ở xã đã qua lớp học của cô giáo Kiên trong 10 năm qua đã lên tới gần 60 em (còn khoảng 60 trò nữa đến từ những địa phương khác). Dù cô muốn nhận thêm học trò, mở rộng quy mô lớp học, nhưng đành lực bất tòng tâm.



Vì lý do điều kiện kinh tế eo hẹp, bữa ăn trưa của bọn trẻ lâu nay chỉ đơn giản là những gói mì ăn liền. Vì thế, mong ước của cô giáo Kiên đơn giản đến bất ngờ: có đủ gạo, thức ăn để những đứa trẻ ở tỉnh xa có thể ở nội trú ngay tại lớp học.



Theo Lao Động