"Họ hỏi tôi có ở lại không? Tôi trả lời là muốn về. Ai cũng ngạc nhiên. Họ hỏi tại sao ai cũng muốn ở lại, còn bạn lại trở về? Nhưng câu hỏi này tôi đã trả lời từ khi mới vào học: tôi đi học là để trở về!"
Trong suy nghĩ của những anh em Du Học Sinh, trở về hay không sau du học luôn là một câu hỏi lớn và hóc búa. Có những khoảnh khắc mà quyết định chỉ có thể đưa ra quy nhất một lần. Đã có những anh em quyết định trở về, đóng góp cho tổ quốc, nhưng vẫn có không ít anh em không thể tránh khỏi những suy nghĩ, những ngập ngừng trước quyết định này. Đặc biệt là với những du học sinh Đông Du chúng ta, khi ra đi với lý tưởng, tâm nguyện học tập để trở về xây dựng Quê Hương, Tổ Quốc, nhưng vẫn không tránh khỏi những suy nghĩ về cuộc sống, những khó khăn thường nhật. Để cổ vũ cho lòng tin, cho quyết tâm của những trái tim luôn hướng về Tổ Quốc, DD Entertainment xin giới thiệu đến các bạn 1 bài phỏng vấn của 1 nữ diễn viên múa đã trở về và thành công.
-----------------------------
Chưa bao giờ ổn định như lúc này!
- Với tấm bằng lưu học sinh xuất sắc, hẳn Linh Nga rất “hút hàng” tại Trung Quốc?
Diễn viên múa Linh Nga (Ảnh: NamPhoto blog)
- Ở Trung Quốc, khoa diễn viên 3 năm mới chọn 1 lần, mỗi lần dưới 20 người. Lớp tôi có 17 nữ, không có nam. Sau đêm diễn tốt nghiệp, các công ty “bốc” hết người. Chỉ duy có lớp trưởng học thạc sĩ, còn lại là diễn viên múa, có người xuống Hàn Châu, có người đi Thẩm Quyến... đều ở các thành phố lớn của Trung Quốc.
Họ hỏi tôi có ở lại không? Tôi trả lời là muốn về. Ai cũng ngạc nhiên. Họ hỏi tại sao ai cũng muốn ở lại, còn bạn lại trở về? Nhưng câu hỏi này tôi đã trả lời từ khi mới vào học: tôi đi học là để trở về!
- Đúng là không thể không đặt câu hỏi “Tại sao?”, vì không chỉ hơn về điều kiện vật chất, mà Trung Quốc còn là môi trường rất lí tưởng cho các tài năng múa phát triển?
- Có thể công việc bên đó tốt hơn, điều kiện tốt hơn, chuyên môn cũng tốt hơn. Nhưng trong lòng tôi chỉ có một tâm nguyện: mang những gì mình học được về đây. Nhất là cả gia đình tôi làm nghệ thuật, bố mẹ trông chờ rất nhiều ở tôi.
Bao nhiêu năm bố mẹ cô đơn chờ con gái, không lẽ tôi học xong lại đi luôn? Hơn nữa, trong quá trình học ở Trung Quốc, nhiều lần về Việt Nam. Ấn tượng trong tôi là mỗi lần lên lớp Những ngôi sao nhỏ là tôi thấy bố mẹ rất tâm huyết với nghề. Tôi thương bố mẹ và muốn sẽ tiếp tục con đường của họ.
- Quyết định đó đã khẳng định phần nào sự đúng đắn, khi mới về nước trong một thời gian ngắn, nhưng Linh Nga đã trở thành gương mặt rất sáng giá?
- Chưa bao giờ tôi thấy mình ổn định như lúc này. 10 năm mới có bữa cơm trọn vẹn bên gia đình. Mỗi lần tôi đi làm về có mẹ đợi ở nhà, chứ trước đây, chưa bao giờ tôi đi tập về có người pha nước chanh, hay nói “con ơi ngày mai con muốn ăn gì?”.
Linh Nga trên sân khấu (Ảnh: NamPhoto blog)
Đó là điều hạnh phúc nhất của tôi. Còn tôi vừa mới về nước, chưa đóng góp được gì, trên tôi còn có bố mẹ, sự cống hiến của tôi bây giờ mới là khởi đầu, nên tôi không dám nghĩ mình là gương mặt sáng giá. Có thể tôi hay đi chụp hình cho báo chí, nên mọi người biết đến tôi nhiều, chứ thực tế có rất nhiều tài năng sáng giá hơn tôi.
- Linh Nga từng nói về ước mơ của mình: 8h tối ngày 8/8/2008 sẽ mở màn show diễn báo cáo kết quả học tập của Linh Nga ở Việt Nam. Điều đó đã được thực hiện đến đâu rồi?
- Đúng là tôi đã mong muốn được diễn ra ở thời điểm đó. Nhưng khi họp ê-kíp, đạo diễn Phạm Hoàng Nam và mọi người khuyên không nên làm vào ngày đó, vì khán giả đang chú ý đến thế vận hội Olympic Bắc Kinh, nên chuyển sang 22 và 23/8.
Nhưng ngày 12/5 Trung Quốc bị động đất, nên có rất nhiều vấn đề tại nước của họ, trong khi show diễn của tôi có hai phần: phần 1 là Trung Quốc, phần 2 là Việt Nam. Vậy là kế hoạch mời các bạn ở Trung Quốc sang diễn cùng không thể thực hiện được trong tháng 8, nên show này sẽ phải lui vào tháng 10 hoặc tháng 12.
(Ảnh: NamPhoto blog)
- Gần đây, hình ảnh Linh Nga rất ấn tượng khi quảng cáo cho một nhãn hiệu dầu gội. Có cảm giác người mẫu và nhãn hiệu này đã gặp nhau ở một điểm: “bẻ không gãy”. Còn Linh Nga cảm thấy thế nào?
- Theo kịch bản ban đầu, tôi chỉ ngồi và quay lại cười, tóc bay lên. Nhưng tôi không làm được. Tôi đề nghị với đạo diễn để tôi tự diễn một lần. Đúng là “bệnh nghề nghiệp”, khi nhạc bật lên, tôi múa và xoay rất tự nhiên, mà tóc cũng bay lên tự nhiên, nên mọi người để tôi tự làm theo ý của mình.
Tôi tự tin trong chuyên ngành của mình, tôi tự tin về cuộc sống độc lập của mình. Nhưng nói đi hát thì không bao giờ tôi tự tin. Nên tôi nghĩ, tự tin rất tốt, nhưng tự tin đúng giới hạn là điều quan trọng nhất.
Theo tintuconline.com.vn