Bạn đang xem trang 1 / 1 trang

Chúng ta cùng chữa bệnh cho Tuấn

Đã gửi: Ba T11 04, 2003 11:53 am
Viết bởi ho quang nam
   Tình cờ tôi đọc được một bài viết về cô bé Amy Graham và chợt nghĩ đến Tuấn.Có lẽ mọi người sẽ cười tôi rằng với một việc làm không có cơ sở khoa học dưới đây liệu chúng ta có thể "chữa bớt" phần nào căn bệnh của Tuấn không?Nhưng tôi tin câu chuyện dưới đây la chuyện thật 100% và nếu chúng ta cùng làm như thế biết đâu chúng ta sẽ giúp cho Tuấn có thêm sức mạnh để vượt qua căn bệnh quái ác này....Xin mời các bạn đọc câu chuyện dưới đây về cô bé Amy Graham do tác giả Mark V.Hansen viết,Trần Xuân Hải biên dịch:


Sau một đêm bay từ Washington D.C., tôi rất mệt mỏi và tôi tới nhà thờ Mile High ở Denver để chỉ đạo 3 dịch vụ và một phân xưởng sao cho phát triển tốt. Khi tôi bước vào, tiến sĩ Fred Vogt hỏi tôi, "Anh có biết về Tổ chức từ thiện Hãy-Có-Một-Ước-Mơ?"
"Có," tôi trả lời.
"Tốt, Amy Graham được chẩn đoán là bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối. Họ cho cô bé 3 ngày. Cô ấy khát khao được tham dự một buổi nói chuyện của anh."
Tôi choáng váng. Một cảm giác tự hào nhưng cả sự sợ hãi và nghi ngờ cùng có trong tôi. Tôi không thể tin nổi. Tôi nghĩ rằng những đứa trẻ sắp chết muốn đi chơi Disneyland, hoặc gặp các nhân vật nổi tiếng, những siêu sao. Chắc chắn rằng mấy đứa trẻ đó không muốn dành mấy ngày cuối cùng của cuộc đời để nghe Mark Victor Hansen. Tại sao một đứa trẻ chỉ còn sống vài ngày cuối cùng lại muốn tới nghe một nhà diễn thuyết về động lực tinh thần. Đột ngột, những suy nghĩ của tôi bị cắt đứt...
"Đây là Amy," Vogt nói và đặt vào tay tôi bàn tay yếu đuối của cô bé. Trước mắt tôi là một cô bé 17 tuổi choàng một cái khăn màu đỏ và cam trên đầu, che đi toàn bộ mái đầu đã không còn tóc sau những cuộc trị liệu. Thân thể xanh xao của cô bé trông vô cùng yếu đuối. Cô bé nói, "Cháu có hai mục tiêu là tốt nghiệp phổ thông và tham dự buổi thuyết trình của bác. Các bác sĩ đã không tin rằng cháu có thể thực hiện được. Họ không nghĩ rằng cháu còn có đủ sức. Cháu đã được trả về cho gia đình... Đây là bố và mẹ của cháu."
Nước mắt trào lên; tôi dường như nghẹt thở. Tôi cảm thấy chao đảo, xúc động. Để lấy lại giọng nói của mình, tôi đằng hắng, mỉm cười và nói "Cháu và bố mẹ sẽ là khách mời của chúng tôi. Xin cảm ơn vì cháu đã tới tham dự." Chúng tôi ôm lấy nhau, lau nước mắt và chia tay.
Tôi đã tham gia rất nhiều hội thảo về chữa bệnh tại Hoa Kỳ, Canada, Malaysia, New Zealand và Australia. Tôi đã coi những nhà chữa bệnh giỏi nhất làm việc và tôi đã học, nghiên cứu, nghe, cân nhắc và hỏi điều gì đã hoạt động, tại sao và như thế nào. Vào buổi chiều Chủ nhật đó, tôi điều khiển một hội thảo mà Amy và bố mẹ em tham dự. Cả ngàn khán giả tràn ngập phòng họp, háo hức muốn học, phát triển những khả năng mà trước nay họ không biết đến.
Tôi nhẹ nhàng hỏi khán giả xem họ có muốn học một quy trình chữa bệnh mà có thể giúp họ trong cả cuộc đời không. Từ trên bục diễn thuyết tôi có thể thấy mọi người đều giơ cao tay lên trời. Tất cả đều đồng lòng muốn học. Tôi chỉ cho mọi người cách xoa mạnh hai bàn tay vào nhau rồi tách nó ra khoảng 5 cm và cảm nhận được nguồn năng lượng chữa bệnh phát ra từ nó. Tôi bắt cặp từng người lại với nhau để họ có thể cảm nhận được nguồn năng lượng từ người này đến người kia. Tôi nói "Nếu các bạn muốn chữa bệnh, hãy làm tại đây và ngay bây giờ."
Khán giả liên kết lại với nhau và đó là một cảm giác ngây ngất tuyệt vời. Tôi giải thích rằng mỗi người đều có một năng lượng chữa bệnh và khả năng chữa bệnh. Năm phần trăm trong số chúng ta có được nó rõ ràng và mạnh mẽ đến mức có thể hành nghề. Tôi nói, "Sáng hôm nay, tôi vừa được giới thiệu với Amy Graham, một cô gái 17 tuổi, người có ước muốn cuối cùng trong đời là tham dự buổi thuyết trình này. Tôi muốn đưa cô lên trên đây và các bạn hãy gửi những năng lượng chữa bệnh tự nhiên của các bạn lên cho cô. Có lẽ chúng ta giúp được cho cô bé. Cô không yêu cầu điều đó. Tôi chỉ làm điều này một cách tự động vì cảm thấy nó đúng."
Khán giả hô "Phải! Phải! Phải! Phải!"
Bố của Amy dắt cô lên trên bục. Cô nhìn thật yếu ớt sau tất cả những cuộc hóa trị liệu pháp, những ngày dài trên giường bệnh và sự thiếu vận động. (Các bác sĩ còn không cho cô đi lại hai tuần trước khi tới tham gia với chúng tôi.)

Tôi kêu mọi người làm nóng hai bàn tay, và gửi đến cho cô năng lượng chữa bệnh của họ. Sau đó mọi người đứng dậy vỗ tay hoan hô cô mà ai nấy đều nước mắt lưng tròng.
Hai tuần sau đó, cô gọi điện và báo rằng các bác sĩ sau khi kiểm tra sức khỏe cô đã cho cô về và chính cô cũng cảm thấy có sự thuyên giảm đáng kể. Hai năm sau đó cô gọi điện báo tôi biết rằng cô lập gia đình.
Tôi rút ra được rằng, không nên coi thường sức mạnh mà tất cả chúng ta đều có. Nó luôn luôn sẵn sàng để dùng cho mục đích cao đẹp nhất. Chúng ta phải nhớ đến việc sử dụng nó.



  Các bạn thấy thế nào?Nếu chúng ta cùng làm thử đối với Tuấn thử xem biết đâu được?!Nếu bạn nào tin vào câu chuyện này thì lúc nào rãnh rỗi hoặc ít nhất trước khi đi ngủ các bạn hãy xoa nóng hai bàn tay và nghĩ đến Tuấn để truyền một phần năng lượng của mình cho Tuấn.Nếu các bạn đồng ý,tôi sẽ tìm hiểu chính xác thời gian Tuấn phẫu thuật để chúng ta cùng truyền năng lượng của mình đến cho Tuấn vào lúc đó!Dẫu không có cơ sở khoa học chứng minh rằng điều này sẽ giúp ích cho Tuấn nhưng tôi sẽ làm và hi vọng các bạn hãy hưởng ứng với tôi!  Chúng ta hãy cùng sát cánh bên Tuấn!Yeah!We`ll be here with you,!


[smile][smile][smile]

Re:Chúng ta cùng chữa bệnh cho Tuấn

Đã gửi: Ba T11 04, 2003 1:28 pm
Viết bởi duyan
Ý kiến của Nam ban đầu nghe có vẻ "babylike", nhưng cũng không tồi đâu nhỉ . Tại sao chúng ta không thử xem [smile] Nhớ trong truyện Songoku cũng có đề cập đến cách "truyền năng lượng" này. Cả loài người trên thế giới đã đồng loạt giơ tay truyền năng lượng giúp Songoku đánh lại kẻ thù (quên tên mất rồi, không biết có ai còn nhớ không ? ).
Why don't we try !


Re:Chúng ta cùng chữa bệnh cho Tuấn

Đã gửi: Ba T11 04, 2003 1:35 pm
Viết bởi rhw4u
Thế Tuấn phẫu thuật lúc mấy giờ?

Re:Chúng ta cùng chữa bệnh cho Tuấn

Đã gửi: Ba T11 11, 2003 6:09 pm
Viết bởi rabbit
Minh hoc cung truong cap 3 voi Tuan nhung co le T cung khong biet minh dau. Lau nay ban qua,hau nhu minh khong len mang. Gan day moi nghe ve Tuan, minh bang hoang vo cung. Chung minh,nhung cuu hoc sinh LQD o Danang luon luon cau
chuc Tuan mau binh phuc.Bon minh biet duoc ca mo thu 2 nay co tinh quyet dinh rat lon, o Danang , bon minh chang biet lam gi de dong vien Tuan, ngoai tru viec cau nguyen cho Tuan.Hua voi bon minh la cau se vuot qua nhe, minh nghi tren doi nay co rat nhieu tro ngai ma 1 con nguoi fai vuot qua. Cau da vuot qua nhung chuong ngai vat o Olympia thi bay gio cau cu nghi day cung la 1 trong nhung chuong ngai vat do, no chi kho khan va vat va hon truoc 1 chut thoi.Minh khong biet chinh xac khi nao thi cau se mo nhung cau hay luon nho rang rat nhieu ban be cua cau, ke ca nhung nguoi ban co the cau chua he biet mat luon theo doi tung ngay ve tinh hinh suc khoe cua cau va luon luon cau nguyen cho cau.Minh nghi neu cau lac quan, thi moi dieu ky dieu co the xay ra. Minh rat thich cau noi cua nguoi Phap :  Muon thanh cong,ban se thanh cong; so that bai ban se that bai.Minh nghi voi nghi luc va quyet tam cua cau, cau chac chan se vuot qua.

Re:Chúng ta cùng chữa bệnh cho Tuấn

Đã gửi: Ba T11 11, 2003 7:17 pm
Viết bởi thuytrang
Em la hoc sinh lop D1 sau anh Tuan 2 nam.Tu truoc khi vao truong em da duoc biet anh Tuan qua chuong trinh Olympia va rat kham phuc anh Tuan.Em lai cang kham phuc anh Tuan hon khi ma anh van vui ve,lac quan trong tinh trang nay .Anh Tuan hay co len de som tro lai truong DH va tiep tuc hoc gioi nhu ngay xua va gioi hon ngay xua nua nhe!!!

Re:Chúng ta cùng chữa bệnh cho Tuấn

Đã gửi: Ba T11 11, 2003 9:01 pm
Viết bởi saochoi6
Melbourne, 11/11/03
Tuấn a!
Em biết không, nhiều khi những người khoẻ mạnh như chị cũng cảm thấy chán ghét cuộc sống này. Nhưng mấy hôm nay, khi đọc được tin về em, được thấy bản lĩnh tuyệt vời nơi em, chị chợt thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Chị biết, nói lời cảm ơn em không thể đủ khi những suy nghĩ, những tình cảm em mang lại trong chị và bạn bè ta ở khắp nơi là một điều kì diệu.
Cầu chúc những điều tốt đẹp nhất đang chờ đón em! Và cảm ơn em thật nhiều, Tuấn a!