Bạn đang xem trang 1 / 1 trang

Định mệnh

Đã gửi: Năm T10 30, 2003 10:56 am
Viết bởi KhiemToCa
Định mệnh
Thân tặng Tuấn

 Nó là một đứa con gái hơi kì lạ nếu không muốn nói là bất thường. Bạn bè của nó đứa nào cũng nói song nó cứ mặc kệ. Nó chẳng muốn thay đổI cách sống mà nó phảI vất vả lắm mớI làm quen được sau một trận ốm thập tử nhất sinh.

 Chả là hồI mớI ở quê chuyển vào sống ở thành phố nó cảm thấy lạ lẫm trước mọI thứ xung quanh. Thêm mặc cảm vớI bạn bè mình là đứa nhà quê lạI nốI giọng Bắc Kỳ đặc sệt nữa thế nên nó trở nên trầm mặc và khép kín. Không hẳn là nó không có bạn mà còn nhiều nữa là đằng khác . Thế nhưng nó rất ít khi tâm sự vớI bạn bè bởI nó sợ chúng chê cườI những thắc mắc ngây thơ cùng vớI sự quê mùa của nó. Chính vì vậy mà tuy có cả tá bạn mớI nó vẫn cảm thấy lạc lõng và tự tạo quanh mình một vỏ bọc vô hình. Chính lốI sống nộI tâm kém lạc quan ấy đã làm hạI nó. Lên lớp chín nó đâm ra trầm mặc hẳn nét mặt lúc nào cũng đầy nét lo âu. Nó cũng chẳng biết mình đang lo lắng điều gì song lúc nào cũng cảm thấy bất an và mất thăng bằng. Tình hình mỗI lúc một tồI tệ cho đến khi bố mẹ nó phát hiện ra nó ngày càng xanh xao và lúc nào cũng kêu đau đầu mỏI mệt vộI đem nó đi khám bệnh. Thế nhưng chữa mãi cũng không khỏI. Nó phảI thăm viếng không biết bao bệnh viện và phòng khám lớn nhỏ trong thành phố mà cũng chẳng cảm thấy khá hơn chút nào. Chỗ thì bảo là rốI loạn thần kinh thực vật, chỗ thì rốI loạn thần kinh động vật , chỗ thì suy nhược thần kinh… làm nó phát hoảng tưởng sắp phảI đi Hòa Khánh đến nơi. Cả nhà nó nhốn nháo lên vì lo lắng. Bố mẹ nó vộI vã xin cho nó nghỉ học một năm ở nhà dưỡng bệnh làm nó càng hoảng tợn. Nó nghĩ không khéo mình chết mất cũng nên.

Không đi học ở nhà một mình có nhiều khoảng trống nó càng lo lắng. TốI đến cùng vớI những giấc ngủ chập chờn là cả một chuỗI những cơn ác mộng. Sức khoẻ nó ngày càng giảm sút. RồI đến một hôm đang ngồI nói chuyện vớI em nó bỗng ngã lăn ra giường mắt trợn ngược toàn thân tê cứng. Nhỏ em thấy vậy hoảng quá vộI lao ngay lên cơ quan gọI bố mẹ về. Nó được bác xích lô đầu chợ tức tốc đưa đi cấp cứu.

  Đến bệnh viện bác sĩ vừa nhìn thấy bộ dạng của nó đã bảo ngay là viêm màng não và chuyển thẳng xuống khoa lây. Mẹ nó nước mắt ngắn nước mắt dài luôn miệng gọI tên nó. Khổ một nỗI nó nghe thấy tất cả và muốn trả lờI một tiếng cho mẹ an lòng nhưng chẳng thể nào mở miệng ra được vì toàn thân như bị đông cứng. Nhìn vẻ mặt trầm trọng của những ngườI thân nó nghĩ chắc phen này mình không qua khỏI, tưởng tượng ra cảnh thần chết đang lảng vảng đâu đây mờI gọi. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao khi con ngườI ta không còn chút hi vọng vào sự sống và nghĩ mình sắp phảI đi gặp tử thần thì tự nhiên can đảm hẳn lên và những lo lắng sợ hãi cũng tan biến. Có thể nó nghĩ mình chẳng thể qua nổI tạI sao không thanh thản tận hưởng những giây phút cuốI cùng này.

 Khoa lây là một khu biệt lập nằm ở phía sau cùng của bệnh viện. Cùng chung phòng vớI nó là một bệnh nhân viêm màng não đã đến thờI kì cuốI toàn thân tê liệt gần như hoàn toàn chỉ có mỗI vài ngón tay ở bàn tay trái là khẽ cử động được cứ co vào duỗI ra một cách vô vị và hầu như không còn một chút ý thức nào. Nó cũng chẳng khá gì hơn nếu không muốn nói là trầm trọng hơn trong mắt tất cả những ngườI có mặt tạI đó bởI đâu có ai ngoài nó biết được rằng nó vẫn còn nhận thức mọI việc mặc dù chẳng thể làm được lấy một cử động nho nhỏ. Nó nghe mẹ nó bảo vớI bố các bác sĩ đang chuẩn bị trích tuỷ sống của nó ra để xét nghiệm. Nếu đúng là viêm màng não mà đã đến nước này rồI thì dù có chữa khỏI thì cũng sống dở chết dở ngườI không ra ngườI ngợm không ra ngợm   Nó chuyển đến khoa lây được chừng mườI phút thì một  vị bác sĩ cùng cô y tá xuất hiện. Khác vớI dự đoán ban đầu họ không chích tuỷ để xét nghiệm liền mà quyết định thử máu. Kết quả thật bất ngờ. ĐốI vớI nó kết quả xét nghiệm đó giống như một phép màu mà một bà tiên nhân hậu trong chuyện cổ rộng lòng ban cho. Lượng canxi trong máu của nó bị thiếu trầm trọng. Chính sự thiếu hụt canxi này là nguyên nhân của mọI sự mệt mỏI đau đầu mà nó phảI chịu đựng suốt mấy tháng trờI. Lúc này sự thiếu hụt trở nên quá trầm trọng khiến toàn thân nó cứng đờ không cử động được. Cả nhà nó vui mừng khôn xiết nhưng ngườI vui mừng nhất vẫn là nó. Dầu sao thì tất cả mọI ngườI sao phút vui mừng ban đầu ai cũng bán tín bán nghi. Có thật là nó chỉ thiếu Canxi hay không?? Khi mà tình trạng của nó chưa có gì biến chuyển thì có trờI mớI biết. Dầu sao thì tình hình cũng không còn đến nỗI căng thẳng như khi vừa được chuyển vào phòng cấp cứu.

 Nó lập tức được cô y tá tiêm ngay một ống tiêm đầy ắp thuốc Canxi. Chừng nửa tiếng sau nó bắt đầu nói được rồI thì toàn thân cũng cử động lạI bình thường. Nó vộI quay ngườI về phía cả nhà sung sướng kêu to “ Con nói được rồI, lạI cử động được rồI”. Cả nhà nó mặt mày rạng rỡ bao lo âu tan biến. Mẹ nó nước mắt lưng tròng nhưng nó biết đó là những giọt nước mắt vui mừng. Bố nó nắm chắt tay nó cười nói “con gái bố giỏI lắm làm cho cả nhà được một phen hú vía”.

Nó bình phục nhanh chóng và chỉ sau một tuần là xuất viện. Bác sĩ khuyên nó không nên chỉ biết ôm quyển sách ngồI một chỗ mà phảI năng hoạt động và sống lạc quan hơn. Bố nó cũng bảo nó không nên sống nộI tâm quá mà nên cởI mở vui vẻ vớI tất cả mọI người. Nó chân thành tiếp nhận những lờI khuyên ấy và cố gắng thay đổI cách sống của mình. Nó tập đè nén những suy tư, dập tắt những lo âu phi lý. Nó tập sống vô tư ít lo nghĩ vẩn vơ. Và dần dần thì nó cũng quen vớI cách sống mới. Đến nỗI ngườI ngoài nhìn vào ai cũng chỉ cảm nhận ở nó một đứa con gái trẻ con, vô tư đến độ vô tình và dường như lúc nào nụ cườI cũng ngự trị trên môi. Ít có ai nhận ra trong sâu thẳm của tâm hồn nó, nó vẫn là đứa đa mang, dễ bị tổn thương và không thiếu những trăn trở suy tư . Tất cả những tình cảm đó được nó dấu kín ở tận đáy tâm hồn để mỗI lúc ngồI trong thinh lặng nó lắng mình nghe những day dứt suy tư từ tận đáy lòng. Chính vì thế mà bạn bè đứa nào cũng chốn là kẻ bất thường và hầu như rất ít ngườI hiểu nó.  

Căn bệnh quái ác phải chăng là định mệnh. Cái định mệnh kì lạ đó tuy đã cướp đi của nó cả một năm trờI nhưng cũng mang lạI cho nó bao điều. Giờ đây nó cảm thấy yêu cuộc sống vô cùng. Chính tình yêu và niềm tin vào cuộc sống đã đem đến cho nó niềm lạc quan và nghị lực phi thường để đốI mặt vớI bao khó khăn và thử thách.
[smile]

Re:Định mệnh

Đã gửi: Năm T10 30, 2003 12:40 pm
Viết bởi duyan
Quả là định mệnh. Đời người có nhiều ngã rẽ và trong cái không may lại có cái may. Mắc phải bệnh nan y là một điều không may, nhưng không nên bi quan, biết đâu đấy chính là bước ngoặc lớn của cuộc đời hướng đến một tương lai mới tốt đẹp hơn. Hảo ý, hảo ý !

Re:Định mệnh

Đã gửi: Năm T10 30, 2003 12:58 pm
Viết bởi KhiemToCa
 Mình cũng nghĩ như vậy.  Cuộc đời có biết bao thử thách và cũng còn biết bao người bất hạnh hơn mình. Đừng bao giờ đánh mất hy vọng. Mỗi thử thách là một bước ngoặt đánh dấu những bước tiến mới không ngờ  nếu ta biết chiến thắng chính bản thân mình.

Re:Định mệnh

Đã gửi: Năm T12 25, 2003 4:55 pm
Viết bởi balloon
Dinh menh? Em di tim dinh nghia cho hai chu nay nhung khong the nao tim duoc. anh chi nao biet chi giup gium em. Con dinh menh, theo cach suy nghi cua mot con nhoc 21 tuoi nhu em, no la mot thu gi day ma em khong tin. Em chi tin vao suc manh cua ban than minh thoi. Dinh menh la gi khi ong troi ban cho em mot nguoi anh trai, roi cung lai chinh ong cuop di anh cua em. Dinh menh la gi khi ma chi gai cua em dang tuoi xuan sac cua doi nguoi lai phai ra di vinh vien vi mot can benh ma ca nuoc Viet Nam chi co 2 nguoi bi, va chi em la mot trong 2 nguoi do. Dinh menh voi em chi la mot con so 0 tron trinh vo nghia nhung ma em biet, cho den het doi, em van khong tim duoc dinh nghi ve no va do do em se chang bao gio hieu duoc no la gi ca.
AI biet thi xin chi cho em, dinh menh la gi. em xin da ta.

Re:Định mệnh

Đã gửi: Sáu T12 26, 2003 3:00 am
Viết bởi shin_hack
 Định mệnh?? chắc không ít người cất công đi tìm ý nghĩa cũng như định nghĩa của 2 từ này.
 Định = sadame,điều đã được quyết định sẵn, Mệnh = inochi, vận mệnh. Định nghĩa về mặt ngôn từ của nó là vậy. Con người khi bế tắc, khi không tìm ra hướng giải quyết hoặc không muốn tìm cách giải quyết người ta phải nghĩ ra 1 cái gì để bấu víu vào, để "đổ tội", để nguyền rủa, để căm ghét, để....để trút tất cả những gì người ta không thể trút lên những người xung quanh. Gắn liền với sự tồn tại của "Định mệnh" chính là "Ông trời". Lúc con người hạnh phúc hay thành công họ luôn tự cho rằng đó là do họ "tự mình cố gắng", do tài năng của chính mình tạo nên, những lúc đó "định mệnh" hay "ông trời" rất ít khi thấy xuất hiện. Còn khi thất bại hay đau khổ thì...... ôi thôi "ông trời" cao quý giờ đây không đáng giá xu nào trong mắt họ cả. Mọi người chắc không xa lạ gì với những câu đại loại như : "Định mệnh thật khắc nghiệt!!", "tại sao định mệnh lại quá tàn nhẫn với tôi vậy!!" hoặc thông tục hơn là :"Ông trời sao ác vậy??!!" , "Ông trời thật chó chết!!"... <= mọi người thấy không, ngay cả con chó ngoài đường cũng còn cao quý hơn "ông trời" lúc này vì nó vẫn còn sống ...     [grin] (Xin lỗi ông trời nhé, nếu ông có tồn tại, sự thật đôi khi "mất lòng" vậy đấy!!)
   Mọi điều xảy ra đều có lý do và nguồn gốc của nó, có những lúc có thể đổ tội cho "nguyên nhân" đó nhưng cũng có lúc không thể hoặc không có quyền và đôi khi là không dám.... Mọi chuyện trên cuộc đời này đều xảy ra một cách ngẫu nhiên, random, dựa trên sự ngẫu nhiên đó con người hành động.
   Chuyện này làm tôi nhớ đến câu nói của ông Hiroaki Saito(giám đốc của TAC, một hệ thống trường dạy học theo chứng chỉ quốc gia lớn nhất Nhật Bản):
 _ 過ぎたことや起きた事は100%自分のせいである。(Mọi chuyện đã qua hay đã xảy ra 100% đều do chính bản thân mình tạo ra)
 _ 過去は変えられないが、今の自分の行動は未来を決める。(quá khứ là những gì đã qua, không thể thay đổi nhưng những gì chúng ta làm hôm nay, ngay tại thời điểm này sẽ quyết định tương lai của chính mình)
   Những điều này không phải mọi người không biết nhưng không phải ai cũng có  thể làm được. Con người không đau khổ thì sẽ không biết được giá trị của hạnh phúc, không thất bại thì biết được nước mắt của thành công, hay nói gần hơn với anh em Đông Du là không cực khổ baito thì không biết được giá trị của đồng tiền, ... không bị tencho(sếp) chửi thì không biết cách làm việc tốt hơn hehe
[grin]
   Những khó khăn hay đau khổ của mình chỉ có thể chia sẻ cùng người khác chứ không thể bắt người ta phải chịu đau khổ cùng với mình. Ai cũng vậy, không ít lần than vãn về khổ đau, hoàn cảnh của chính mình, nhưng nếu không đi tìm hướng giải quyết không hành động, không thay đổi thì cũng giống như một chiếc thuyền không tay chèo giữa dòng nước, mặc cho bị cuốn trôi. Nhưng cho dù không có tay chèo đi chăng nữa nếu chúng ta cố dùng tay hoặc bỏ thuyền tự mình bơi thi cho dẫu "chết chìm" đi chăng nữa cũng không thấy nối tiếc vì mình đã làm hết sức mình (chỉ tiếc sức mình có hạn     [grin] <= cũng là 100% lỗi do mình)
   Con người chỉ thành công khi biết tin vào chính bản thân mình, tin vào mọi người xung quanh và còn 1 điều nữa.... đừng chửi bới "ông trời" bởi đằng nào thì bạn cũng không có lời ngược lại nếu ông trời có thật thì bạn cũng toi keke  [bones]

Re:Định mệnh

Đã gửi: Sáu T12 26, 2003 7:35 am
Viết bởi Lotus
shin_hack viết hay lắm, mình thích nhất câu này: "Những khó khăn hay đau khổ của mình chỉ có thể chia sẻ cùng người khác chứ không thể bắt người ta phải chịu đau khổ cùng với mình."
Con người ai cũng ích kỉ và đôi khi ích kỉ đến vô lý..."bắt người ta phải chịu đau khổ cùng với mình", nhất là với những người mình đăc biệt yêu thương[nonsense]
Tăng anh em Đông Du bài hát này:
 Từ khi em đến (Võ Thiện Thanh)-Ca sĩ: Mỹ Lệ

www.angelfire.com/oz/enjoyyy/Tukhiemden.asf



[wink][cool]

Re:Định mệnh

Đã gửi: Sáu T12 26, 2003 3:55 pm
Viết bởi hellomy9
Khi mà bạn sinh ra, trời đất an bài cho bạn một gia đình hoặc khá giả hoặc nghèo khổ. Bạn sẽ có cha có mẹ, có anh có chị, có nhiều người thân thích hiền lành tốt bụng.... hoặc ngược lại. Bạn sẽ khỏe mạnh và lành lặn trong suốt cuộc đời... hoặc ngược lại. Đó phải chăng là định mệnh?

Đúng là mỗi người sinh ra đều có một số phận đã được định sẵn. Nhưng bạn có nghĩ số phận là cái có thể thay đổi?

Tôi nghĩ vậy đó.

Bạn không có quyền chọn lựa bạn sẽ quen biết những ai, nhưng chính bạn sẽ có thể xây dựng các mối quan hệ theo cách mà bạn muốn. Bạn không thể đòi hỏi được may mắn và có nhiều cơ hội trong cuộc sống. Nhưng chính bạn sẽ có thể tự tạo ra cơ hội cho mình. Bạn sinh ra đã mắc bệnh hiểm nghèo không thể chữa trị? Nhưng bạn nên nhớ cuộc sống có rất nhiều người không mắc bệnh, họ khỏe mạnh và giàu có, hạnh phúc vô cùng... rồi sao nữa, một ngày họ gặp tai nạn và qua đời đột ngột. Có quá nhiều việc xảy ra mà chúng ta không biết trước được. Bạn thấy mình sắp chết, nhưng chưa hẳn những người khỏe mạnh ngoài kia có thể sống đến cuối đời.Vì vậy bạn hoàn toàn có thể lạc quan hơn và cố gắng chữa trị đến hi vọng cuối cùng, hoặc là chờ đợi cách chữa trị thành công cho đến khi mà bạn còn có thể. Bạn không được quyền đòi hỏi kéo dài cuộc sống trong bao lâu, nhưng còn nhiều kẻ ngoài kia sống một cuộc sống dài đăng đẳng mà không hề có ý nghĩa. Bạn có thể sống trong quỹ thời gian sống có hạn của bạn, nhưng là một cuộc sống nhiều ý nghĩa....

Con người thật buồn cười, họ luôn nghĩ họ mất mát và đau khổ. Nếu mà họ biết cách chấp nhận sự thực và tự thân thay đổi cách sống, quan niệm của mình thì hay biết mấy. Họ sẽ có nhiều thứ hơn, bất hạnh có thể khiến họ mệt mỏi hay tàn tạ chứ không thể cướp mất hạnh phúc và niềm hi vọng sống của họ được. Bất hạnh là cái luôn xảy ra, nhưng xin hãy chiến đấu với nó. Bạn không thể cản trở bất hạnh đến với mình? Hãy tập cách sống chung với nó và hóa giải nó okie. Nếu bạn nghĩ bạn bất hạnh và cho rằng mọi thứ là định mệnh, và chính vì là định mệnh nên bạn phải chấp nhận... xin lỗi, chính bạn khiến cho mình đáng thương hơn đó.

Số phận? yeahh tôi tin là có số phận, nhưng, số phận là cái chúng ta có thể thay đổi.

Trước giờ có thể bạn giúp đỡ người khác, nhưng sẽ hay hơn nếu bạn cho người ta biết cái mà người ta có thể tự giúp mình. Giống như việc cho ai đó của cải, sao bằng giúp họ nhìn thấy của cải trong đôi tay chính họ.

Re:Định mệnh

Đã gửi: Bảy T12 27, 2003 6:38 pm
Viết bởi kelamat
Mọi người ai cũng có cách nhìn và cách nghĩ khác nhau về cái gọi là định mệnh. Cũng chẳng có gì lạ bởi mỗi người có 1 cuộc đời riêng và có 1 cách sống riêng cho mỗi cuộc đời đó. Đôi khi người ta gặp phải những điều mà ngay cả chính bản thân họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến và họ nghĩ ngay rằng đó là 1 sự sắp đặt. Tôi có 1 đứa bạn thân và nó lớn lên trong 1 gia đình cực kỳ mẫu mực và hạnh phúc. Tưởng chừng như với một nụ cười hồn nhiên và với 1 tính cách vô tư ấy, nó chẳng phải bận tâm nhiều đến bất cứ điều gì ngoài 1 tương lai đã định sẵn, 1 cổ đông lớn trong  công ty cổ phần. Đầu năm học 12, bọn tôi, 3 đứa, dự định sẽ đi du lịch 1 chuyến sau khi đậu ĐH, đó là phần thưởng mà ba nó treo để khuyến khích 3 đứa. Chỉ 1 tháng sau khi bước vào học, Ba nó đau và đột ngột qua đời chẳng vì một căn bệnh quái ác nào mà vì "một chút" sơ xuất của bác sĩ với một sự lý giải cực kỳ vô lương tâm "bị sốc thuốc" , mọi chuyện chỉ xảy ra vỏn vẹn trong 20 ngày ngắn ngủi...Ngày Trung thu, năm học cuối cấp, tôi lặng người đi trong tiếng nấc nghẹn ngào của nó, và với nó, Trung thu đã chết từ cái ngày đó. Chứng kiến đứa bạn thân vật vã trong tiếng gào thét vô vọng, cảm nhận sự đau đớn khi nó lả đi trong tay mình, tôi cũng chẳng thể nghĩ được gì ngoài 2 chữ "định mệnh". Nó rời bỏ ước mơ học ĐH và bắt đầu 1 cuộc đời hoàn toàn khác trong suy nghĩ của một đứa con gái 18. Không có một sự lựa chọn nào là tốt nhất cho nó, lúc đó, và tôi, cho dù có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể ngăn cản cái điều nó phải làm, bước vào thương trường với những toan tính và bon chen. 1 tháng sau, tôi lại cùng nó đến viếng ba của T, thằng bạn thân nhất đã ngồi cùng tôi suốt 3 năm học cấp 3. Lần đầu tiên tôi cảm nhận những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, nó ko khóc...Nỗi đau đớn kéo dài suốt mười năm, ko ai có thể hiểu được nó đã chịu đựng và vượt qua những gì. Ba nó và gia đình nó chẳng thể chống lại cái gọi là "số phận", mắt nó ngân ngấn nước nhưng nó vẫn nén lại nuốt nước mắt vào tim, nó ko thể khóc vì còn phải làm chỗ dựa cho mẹ và đứa em trai 12 tuổi...Tôi câm lặng trước nỗi đau quá lớn mà 2 đứa bạn thân nhất của tôi phải gánh chịu. Tôi bắt đầu tin có những điều người ta ko thể thay đổi, nó vượt qua sự tưởng tượng và tất cả những cố gắng của mình...
Có một điều chẳng thể phủ nhận là ko có điều gì mà người ta ko vượt qua được. Sống thì phải biết chấp nhận, ko chấp nhận hiện thực thì người ta sẽ bị đào thải, có những điều tưởng như đơn giản mà người ta phải sống và chiêm nghiệm suốt 1 đời! Suy cho cùng, tôi là người tin vào sự tồn tại của "định mệnh" và cố gắng để thay đổi nó chừng nào còn có thể...