Bạn đang xem trang 1 / 2 trang
khoảng trống
Đã gửi: Sáu T6 30, 2006 6:53 am
Viết bởi ookami_djp
Re:khoảng trống
Đã gửi: Hai T7 03, 2006 7:39 pm
Viết bởi ookami_djp
Re:khoảng trống
Đã gửi: Hai T7 03, 2006 8:00 pm
Viết bởi namnh
ookami_djp kiếm đâu dc mấy bức ảnh đẹp đấy
Re:khoảng trống
Đã gửi: Hai T7 03, 2006 10:37 pm
Viết bởi yumi
Anh ookami viết hay thiệt.Nhưng mà cái này đúng là tâm trạng thật à. Vậy thì anh phải post nhiều nhiều lên để phát tán chứ đừng để stress tụ trong người nghe anh.
Re:khoảng trống
Đã gửi: Ba T7 04, 2006 6:46 am
Viết bởi Lotus
Gần đây hay nghĩ đến biển , không biết dân Đông Du có ai yêu biển cả không nhỉ ?
Đông Du chắc cũng có nhiều người yêu biển...nhưng có người yêu biển vì "nhớ đến nàng khi đôi mắt vô tình lướt qua ngọn hải đăng nơi cửa biển Yoshinogawa", có người yêu biển vì "tìm thấy dấu chân ai" trên bãi cát :)
Lotus chắc là không yêu biển theo kiểu trên rồi, vì không tìm thấy "ai" ở biển hết :) yêu theo kiểu này:
những lúc mệt rã rời sau 1 ngày cày baito như trâu như ngựa mà được chạy ào về với biển để được ngắm nhìn hoàng hôn ,nhìn sóng vỗ ,nhìn đàn hải âu bay chao nghiêng ,được dạo chơi trên bãi cát mềm mại ,được hoà mình vào làn nước trong veo ,tận hưởng những luồng gió mát mang theo hơi muối mằn mặn của biển khơi thì thật 最高.
Còn nữa,
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai?
Có phải bài thơ đó cũng có 1 đoạn thế này không, ookami_djp?
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Gặp vầng trăng ngụp sóng xa bờ
Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ...
Re:khoảng trống
Đã gửi: Ba T7 04, 2006 11:55 am
Viết bởi bamaguro
Bamaguro mỗi lần nhớ biển là nhớ đến mối tình đầu của mình.Hồi đó sao mà nhát gan thế,chỉ biết ngắm nhìn nàng từ xa.Tiếng cười khúc khích của nàng hay là tiếng sóng biển??
Nhớ nhất là kỉ niệm theo đuôi nàng suốt 6 cây số đường biển.俺はバカだったな。何で自分の気持ちが伝えられないだろう。本当に悔しいよ。[cry][cry][cry]
Re:khoảng trống
Đã gửi: Ba T7 04, 2006 1:00 pm
Viết bởi sano
Phải khẳng định rằng khi nói về biển, nó tạo cho ta một cảm giác thật cô đơn,mà cái cô đơn ấy rất lạ, bởi nó kèm theo sự nhớ nhung, chờ đợi. Có phải lúc ấy sóng biển cũng là sóng trong lòng ta !? Dù là một người đã yêu, đang yêu hay chưa từng yêu , hầu như họ đều cảm thấy như vậy. Nói thế thôi chứ không phải lúc nào biển cũng cho ta cảm giác buồn, có đôi khi nó còn cho ta cái cảm giác bình yên,bởi thế cho nên khi ai đó đang rơi vào trạng thái stress, họ đều tìm đến biển để nghe biển hát, để ngắm nhìn sắc màu của hoàng hôn. Có lạ không khi nói biển cũng như con người, con người họ lúc này lúc khác, lúc vui lúc buồn, lúc giận dữ lúc dịu dàng,v.v... biển cũng thế. Có đôi khi biển dữ lắm ! có lẽ thiếu thuyền chăng !? hay do gió đùa dai với sóng , cũng không biết nữa, chỉ biết biển đang giận đang hờn, cái giận hờn ấy cứ trút ra mà không để ý đến ai cả nên không tránh khỏi việc người ta có đôi khi ghét biển, sợ biển. rồi sau mỗi lần giận dỗi ấy, biển dường như biết lỗi ... Không biết khi biển đã biết lỗi của mình thì biển sẽ làm những gì ? Các anh chị và các bạn có thể cùng em bàn luận tiếp được không ? [smile]
Re:khoảng trống
Đã gửi: Tư T7 05, 2006 9:18 am
Viết bởi shin_hack
Mới sáng sớm mà trời nóng hầm hập, đốt điếu thuốc, pha ly cà-fê hắn bước ra sân kiếm chút gió. Đang miên man theo làn khói thuốc thì hắn bị quấy rối bởi đám chim chóc kêu ầm ĩ như bầy gà con đói ăn. "Baka thiệt, bố mẹ cái đám nhóc chết tiệt này không biết dạy dỗ con mình à??" hắn chửi thầm. Thỉnh thoảng vài con quạ bay ngang qua như nhếch mép cười hắn, rồi cười thành tiếng lớn:"kaa kaa kaaaa....". Hả, cái đám ngày nào cũng đi kiếm rác này lại dám cười mình??!! Hắn muốn cắt cổ cái đám này quá! Mà Tokyo đúng là lắm quạ thật!
Hớp 1 ngụm đắng để xoa dịu cái nóng trong tâm hồn, cái đám "gà con" đã ngừng ríu rít, mấy con quạ cũng chúi mũi vào bãi rác quên đi sự tồn tại của hắn. Hắn nhớ mình từng làm 1 bài 川柳 thế này:
あさぼらけ
霞かと思い
コーヒ湯気
1 phút mặc niệm....Hắn vẫn chưa thể quên được! Life is suck!
Hắn chợt nhận ra vết nhám của khói thuốc từ ngón tay hắn loang ra cả bàn tay, rồi đến cánh tay, loang cả vào não, gây mê cảm xúc của hắn, làm tê liệt hệ thống điều khiển. Hắn đã tìm mọi cách gửi lệnh xóa memory nhưng thất bại, ngược lại nó còn ùa về như cơn bão nhiệt đới đầu mùa, hung tợn, gào thét, hủy diệt. Hắn muốn thét lên, cầu cứu nhưng bóng ma trong hắn như nhìn hắn giễu cợt: "Kêu lên đi, kêu cầu cứu đi tâm hồn tội nghiệp kia! Biết đâu ai đó đi ngang qua sẽ chìa tay cứu vớt...". "Chikushoooo, tao mà cần phải được cứu vớt à? Quên đi cho mau giàu! Biến đi con!", hắn tuyệt vọng châm điếu thuốc vào lòng bàn tay để dập đi làn khói thuốc ám ảnh kia. Bóng ma để lại tiếng cười man rợ châm chích vào não hắn như 1 đàn rết đói ăn hút lấy hút để những gì có thể để tồn tại....Hắn nhận ra khuôn mặt của chính mình trong đám rết đó!!! Hăm hở, 必死に.....
Re:khoảng trống
Đã gửi: Tư T7 05, 2006 6:42 pm
Viết bởi will
.có 1 bài thơ về biển mà hắn cũng rất thích của Đàm Huy Đông ,nhưng tiếc là chỉ nhớ có 1 đoạn ,ai biết cả bài thì post lên giúp với
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai?
bài đó đây này ,cậu dạo này thơ thẩn nhiều quá ookami[lol]
NẾU ....
( ĐÀM HUY ĐÔNG ).
nếu thật buồn em cứ về với biển
biển vẫn xanh rờn như thuở vừa yêu
giấu hết bão giông vào tấm lòng sâu thẳm
biển yên bình , biển hát phiêu diêu
nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai ?
nếu thật buồn em hãy về với biển
viết ước mơ lên những vỏ sò
và hãy viết tên em lên cát
ở chỗ chúng mình đã viết ngày xưa .
nếu thật buồn em hãy về với biển
sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa bờ
sẽ thấy bóng một người nao nao thức
sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ
Re:khoảng trống
Đã gửi: Tư T7 05, 2006 7:37 pm
Viết bởi ookami_djp