Đã gửi: Tư T4 26, 2006 12:49 pm
[movie]http://www.scithe.com/newname.mp3[/movie]
Lyrics
Suteki da ne – Điều đó chẳng đẹp sao?
... Điều đó chẳng đẹp sao?
Khi tôi và bạn cùng đạp xe thật chậm trên phố, tôi hít một hơi dài, cố thu hết hương hoa sữa vào lồng ngực vì sợ rằng chẳng bao lâu nữa, thậm chí có thể chỉ đến cuối góc phố kia, mùa thu đã vụt qua. Bạn ngước nhìn những vòm hoa xanh xanh, kể miên man về những tàng cây trong ký ức...
... Điều đó chẳng đẹp sao?
Khi bạn níu những dây đàn trên cái gác xép có ô cửa nho nhỏ - những bản nhạc yên bình. Tôi ngồi bên bậu cửa - nơi mà tôi vừa có thể nghe thấy tiếng đàn của bạn, vừa có thể xòe tay hứng những tia nắng dịu dàng...
... Điều đó chẳng đẹp sao?
Khi tôi cùng bạn đứng giữa sân trường, trong một cơn mưa lá. Dưới chân là lá, trên đầu là lá, trong không gian cũng mênh mông lá. Gió từ Hồ Tây thổi vào cuốn những chiếc lá bay nghiêng... Bạn có nhớ không?
... Điều đó chẳng đẹp sao?
Vào một buổi chiều chớm xuân hôm ấy, bạn cùng tôi lắng nghe “Suteki da ne” trên ban công lộng gió, đếm những chồi non trên một cái cây không tên ngoài cửa lớp chúng mình...
Và, điều đó chẳng đẹp sao?...
Tôi lắng nghe “Suteki da ne” biết bao lần. Tôi yêu mến nó. Tôi yêu câu chuyện về chàng trai đến từ thế giới trong mơ: Tidus. Tôi cũng yêu những phút giây dịu dàng khi Yuna và Tidus đứng bên nhau. Tôi yêu từng câu, từng chữ trong lời bài hát vì tôi tin “Lời nói sẽ vẫn còn đọng lại dù cho gió đã thổi qua”...
Rồi đôi khi, tôi xây cho mình một thế giới của những giấc mơ, nơi mà mỗi bước chân Yuna bước qua là một khóm hoa xinh đẹp, nơi những vì sao tan ra thành dòng suối nhỏ chảy vắt ngang giữa bầu trời... thì bạn ơi, bạn đừng giận tôi, bạn nhé!
Tôi biết những vì sao của tôi và bạn dù không hòa thành dòng suối nhưng vẫn đẹp vô ngần. Và, tôi biết mỗi bước chân tôi, mỗi bước chân bạn vẫn luôn được trải đầy hoa - những bông hoa sữa của phố tháng ba...
Tôi biết rằng, khi tôi và bạn cùng lắng nghe “Suteki da ne” vào buổi chiều chớm xuân hôm ấy, cả hai đều muốn hỏi: Điều đó chẳng đẹp sao?
(-suu tam-)
Lyrics
Suteki da ne – Điều đó chẳng đẹp sao?
... Điều đó chẳng đẹp sao?
Khi tôi và bạn cùng đạp xe thật chậm trên phố, tôi hít một hơi dài, cố thu hết hương hoa sữa vào lồng ngực vì sợ rằng chẳng bao lâu nữa, thậm chí có thể chỉ đến cuối góc phố kia, mùa thu đã vụt qua. Bạn ngước nhìn những vòm hoa xanh xanh, kể miên man về những tàng cây trong ký ức...
... Điều đó chẳng đẹp sao?
Khi bạn níu những dây đàn trên cái gác xép có ô cửa nho nhỏ - những bản nhạc yên bình. Tôi ngồi bên bậu cửa - nơi mà tôi vừa có thể nghe thấy tiếng đàn của bạn, vừa có thể xòe tay hứng những tia nắng dịu dàng...
... Điều đó chẳng đẹp sao?
Khi tôi cùng bạn đứng giữa sân trường, trong một cơn mưa lá. Dưới chân là lá, trên đầu là lá, trong không gian cũng mênh mông lá. Gió từ Hồ Tây thổi vào cuốn những chiếc lá bay nghiêng... Bạn có nhớ không?
... Điều đó chẳng đẹp sao?
Vào một buổi chiều chớm xuân hôm ấy, bạn cùng tôi lắng nghe “Suteki da ne” trên ban công lộng gió, đếm những chồi non trên một cái cây không tên ngoài cửa lớp chúng mình...
Và, điều đó chẳng đẹp sao?...
Tôi lắng nghe “Suteki da ne” biết bao lần. Tôi yêu mến nó. Tôi yêu câu chuyện về chàng trai đến từ thế giới trong mơ: Tidus. Tôi cũng yêu những phút giây dịu dàng khi Yuna và Tidus đứng bên nhau. Tôi yêu từng câu, từng chữ trong lời bài hát vì tôi tin “Lời nói sẽ vẫn còn đọng lại dù cho gió đã thổi qua”...
Rồi đôi khi, tôi xây cho mình một thế giới của những giấc mơ, nơi mà mỗi bước chân Yuna bước qua là một khóm hoa xinh đẹp, nơi những vì sao tan ra thành dòng suối nhỏ chảy vắt ngang giữa bầu trời... thì bạn ơi, bạn đừng giận tôi, bạn nhé!
Tôi biết những vì sao của tôi và bạn dù không hòa thành dòng suối nhưng vẫn đẹp vô ngần. Và, tôi biết mỗi bước chân tôi, mỗi bước chân bạn vẫn luôn được trải đầy hoa - những bông hoa sữa của phố tháng ba...
Tôi biết rằng, khi tôi và bạn cùng lắng nghe “Suteki da ne” vào buổi chiều chớm xuân hôm ấy, cả hai đều muốn hỏi: Điều đó chẳng đẹp sao?
(-suu tam-)