Cho người xưa
Đã lâu rồi anh không hò hẹn cùng ai
Thời gian cứ đuổi nhau trôi mãi miết
Kể từ ngày em ra đi biền biệt
Day dứt trong anh một nỗi mong chờ.
Anh yêu em nhưng quá đổi dại khờ
Anh vụng dại nên để em vuột mất
Nỗi nhớ hanh hao ngay cả khi mơ không thành giấc
Những ngón tay gầy chải nỗi nhớ mong.
Em không về xanh lối cũ rêu phong
Khoảng trống trong tim không thể lấp đầy bằng một hình bóng khác
Thỉnh thoảng trên đường anh vẫn thường giật mình ngơ ngác
Thấp thoáng dáng người, ơ! có phải là em?
(st)