Nơi bình yên ta hát Tiếng gió mưa cuộn vào trong lời cát Đêm cựa mình câu hát lạc ngoài khơi Ta và em rưng rưng một góc trời Hơi ấm ấy làm mưa rừng cảm động Lửa bùng lên những ước mơ,kì vọng Nối vào ta và lan rộng vào người Bàn tay nối bàn tay chân lý nối cuộc đời Trong khoảnh khắc ta thấy mình được sống Có tình yêu và tình thương,hi vọng Bùng trong ta ngọn lửa của con người... Cuộc vui đã đi qua,đêm lửa tưởng xa rồi Vẫn về nguyên trong giấc mơ hò hẹn Nơi bình yên ta gặp ta,trọn vẹn Một tuổi thơ,theo lửa quyện quay về... Tặng 16 thành viên trại hè 2004 01.10.2004
Lâu nay không thấy thơ của ame. Hôm nay lại được thưởng thức một bài thơ đầy lửa. Chắc lửa trại đã tiếp thêm lửa cho ame rồi nhỉ. [tongue][nonsense][tongue]
Ame, đúng là không thể so sánh thơ với lửa. dkt nói đúng đấy [tongue]
Nhưng dkt nói là thơ của ame có một phần cảm xúc của mình (còn nhiều các phần khác)...Nếu xét trên phương diện đo lường...thì thơ của ame sẽ nhỏ hơn ngọn lửa... [wink]
Ai cũng biết ngọn lửa chỉ là cái cớ,hữu hình nhưng vô hình...có lẽ là không thể làm thơ để đạt đến cảnh giới vô hình đó được. Thơ là câu là chữ. Câu chữ là hữu hình,ý thơ tuyệt diệu là vô hình...Có thể nói ý thơ của ame gần đạt đến cảnh giới của sự vô hình vì người đọc là hữu hình. Nếu người đọc thơ của ame là vô hình thì cũng có thể đạt đến cảnh giới hữu hình nhưng vô hìnhcủa ngọn lửa
Ame vẫn còn bị đêm trại ấy "ám ảnh",nên viết tiếp bài thơ này: TRẠI "Chúng ta là anh em..." Chỉ thế thôi cho quên hết muộn phiền quên cuộc sống quên những sớm những khuya gió mưa lồng lộng ta đi-về quanh quẩn chuyện áo cơm. Ta quên thời gian quên tuổi tác,giân hờn quên bàn chân ngập ngừng trên đất khách quên niềm vui được trồng bằng nước mắt quên cả quê nhà,ta bằn bặt xa xôi. "chúng ta là anh em..." và chỉ để thế thôi Ngọn đuốc sáng không có lời vẫn sáng Phút đăm chiêu thấy hồn ta mộc mạc Quyện hồn anh,hồn bạn,hồn rừng. Vũ trụ bao la ta nhỏ bé khôn cùng Cạnh bên ta một bàn tay cũng nhỏ Vai gầy thế gánh bao ngày giông gió Vẫn mỉm cười,môi rộng mở,rưng rưng... Chúng ta thành anh em giữa một góc núi rừng Mưa làm chứng và mỉm cười độ lượng Thời gian bên nhau trở về bao điều được Kết lung linh trong lối thuộc mỗi người.
Mưa lại rơi,đêm ấy ở lại rồi Nghe tí tách tiếng của trời muôn thuở Trong chúng ta còn lại nơi để nhớ Đã bùng lên ngọn lửa đỏ xuân thời 02.10.2004