Bạn đang xem trang 1 / 10 trang
Sống đẹp
Đã gửi: Ba T8 10, 2004 5:32 pm
Viết bởi ndtrungdung
Một buổi tối tại vận động trường Los Angeles (Mỹ), diễn giả nổi tiếng, ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết, bỗng ông dừng lại và nói dõng dạc:
- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trên sân vận động này.
Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong bóng tối. Ông Keller nói tiếp:
- Bây giờ tôi đốt một que diêm. Những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to “đã thấy!”.
Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên những tiếng “Đã thấy!”, “Đã thấy!”.
Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông Keller giải thích:
- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ tựa que diêm cũng sẽ chiếu sáng đêm tăm tối của nhân loại y như thế.
Một lần nữa, đèn trên sân vận động lại tắt phụp. Một giọng nói vang lên:
- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên.
Trong thoáng chốc, cả vận động trường bừng sáng.
Ông Keller kết luận:
- Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh-sáng-bé-nhỏ-của-tâm-hồn, chúng sẽ tạo nên một bể ánh sáng đủ sức xua tan bóng tối của đau khổ và phi nhân.
(Từ Internet)
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Ba T8 10, 2004 5:36 pm
Viết bởi ndtrungdung
Chuyện về một người cha và cậu con trai đang ở lứa tuổi thiếu niên. Mối quan hệ cha con của họ không được tốt đẹp và luôn luôn căng thẳng. Cuối cùng, sau một trận cãi vã kịch liệt, cậu bé đùng đùng bỏ nhà ra đi.
Tuy giận dữ và đau lòng, nhưng người cha biết rằng con mình rất cần sự uốn nắn và dạy dỗ để trưởng thành. Vậy nên ông đã bôn ba khắp nơi để tìm kiếm đứa bé nổi loạn ấy. Trong nỗ lực cuối cùng của mình, ông cho đăng một thông báo trên báo: "Paco thương yêu, hãy đến gặp cha chiều mai trước cửa tòa soạn. Mọi tội lỗi đều được tha thứ. Cha yêu con. Cha của con''.
Chiều hôm đó, người cha đến tòa soạn thật sớm vì ông không muốn trễ bất cứ giây phút nào để gặp đứa con thân yêu của mình. Và điều bất ngờ là, tới đó, ông đã gặp... 800 cậu bé tên Paco. Cả 800 cậu bé này đều bỏ nhà ra đi và đều đang mong đợi sẽ gặp được người cha rộng lượng của mình ở đó với vòng tay dang rộng yêu thương.
Đôi lúc có những người bạn thương yêu lại làm tổn thương bạn, làm bạn rất đau lòng, và bạn lại càng đau lòng hơn khi nghĩ rằng tại sao họ không nói lời xin lỗi bạn, tại sao họ lại không có gì là ân hận, chẳng lẽ họ không biết rằng bạn đau đến thế nào sao...? Có thể họ biết, và có thể họ cũng rất ân hận. Nhưng vì lòng tự ái vì nỗi sợ tỏ ra rằng họ yếu thế, và vì e ngại rằng họ không được tha thứ... đã ngăn họ lại.
Nếu bạn còn yêu thương, nếu bạn thật lòng tha thứ, hãy bày tỏ. Bạn sẽ thấy những người ấy biết ơn bạn đến chừng nào...
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Ba T8 10, 2004 5:38 pm
Viết bởi ndtrungdung
Đã lâu lắm rồi, ở một nơi nọ có một cây táo to. Hằng ngày có một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo. Thời gian qua đi và cậu bé trưởng thành, cậu bé không còn chơi với cây táo như ngày xưa nữa.
Một ngày, cậu bé trở lại chỗ cây táo. Cây táo buồn rầu nói: “Đến đây chơi với tôi”. “Tôi không còn là con nít nữa, tôi không thích chơi quanh gốc cây nữa” - cậu bé trả lời - “Tôi cần đồ chơi và tôi cần tiền để mua chúng”. “Xin lỗi, nhưng tôi không có tiền... nhưng cậu có thể bứt những trái táo của tôi đem bán chúng đi, và cậu sẽ có tiền”. Cậu bé rất cảm động và vui vẻ bứt tất cả những trái táo mang đi. Từ đó cậu bé không trở lại nữa.
Cây táo buồn lắm và một ngày kia cậu bé - bây giờ đã là một thanh niên- trở lại. Cây táo rất xúc động. “Đến chơi với tôi” - cây táo nói. “Tôi không có thời gian để chơi, tôi phải làm việc nuôi gia đình. Chúng tôi cần một ngôi nhà để trú thân, ông có giúp được tôi không?”. “Xin lỗi, nhưng tôi không có nhà. Nhưng anh có thể chặt cành của tôi để làm nhà cho anh”. Và thế là anh thanh niên vui vẻ chặt hết những cành cây táo mang đi. Cây táo rất vui vì thấy anh ta hạnh phúc.
Rồi một ngày mùa hè nóng bức, cậu bé - bây giờ đã là một trung niên-trở lại và cây táo lại rất vui. “Đến chơi với tôi” - cây táo nói. “Tôi buồn quá vì tôi sắp già rồi, tôi muốn đi du ngoạn trên biển để thư giãn. Ông có thể cho tôi một cái du thuyền được không?” - người trung niên nói. “Hãy lấy thân tôi để làm thuyền cho anh” - cây táo trả lời. Và người trung niên đã chặt thân cây táo làm một cái thuyền. Ông ta đi rất xa và không xuất hiện trong một thời gian dài.
Cuối cùng, sau nhiều năm cậu bé - bây giờ đã là một ông lão - cũng trở lại. “Tôi thực sự không còn gì cho cậu... ngoại trừ duy nhất một thứ sót lại đó là ụ rễ đang chết của tôi” - cây táo nói trong nước mắt. “Bây giờ tôi không cần gì nữa, chỉ một chỗ để nghỉ ngơi, tôi đã mệt mỏi sau bao năm” - ông lão nói. “Tốt rồi! Thế thì gốc cây già là nơi khá tốt để dựa lưng thư giãn, hãy đến đây, ngồi xuống và nghỉ ngơi” - cây táo năn nỉ. Ông lão ngồi xuống, cây táo rất vui và mỉm cười trong nước mắt.
Đây là câu chuyện dành cho mọi người. Cây táo giống như cha mẹ chúng ta vậy. Khi còn trẻ, ta thích chơi với bố, mẹ. Khi trưởng thành, ta ra đi và chỉ trở lại khi cần gì đó hoặc khi gặp trở ngại trong cuộc sống. Bất luận thế nào, cha mẹ vẫn luôn chờ ta và cho ta tất cả những gì có thể để làm ta hạnh phúc. Bạn có thể nghĩ cậu bé đối xử tàn nhẫn với cây táo, nhưng đó là cách mà tất cả chúng ta đang làm với cha mẹ mình.
(Từ Internet)
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Ba T8 10, 2004 7:41 pm
Viết bởi Sindongtou
Đúng là có những hành động ,những việc làm chúng ta không bao giờ để ý tới lại có những tác dụng không ngờ.Một câu động viên nho nhỏ cũng khiến một đứa bé trở thành vĩ nhân,một nụ cười thân ái cũng đủ trở thành động lực phấn đấu của cả đời người.Quả thật "sống đẹp" không khó nhưng cũng chẳng dể tí nào.
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Ba T8 10, 2004 10:21 pm
Viết bởi harrypotter
Những mẩu chuyện đơn giản , nhưng cũng làm người đọc xúc động.mọi người hãy tham gia đưa những bài như thế này lên để anh em cùng tham khảo , cùng học tập.dù ít hay nhiều thì nó cũng đọng lại trong mọi người 1 chút gì chứ nhỉ! hi vọng mọi điều tốt lành sẽ đến với mọi người. Hãy sống hoà thuận với nhau![icon_hug][biggrin]
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Tư T8 11, 2004 1:29 am
Viết bởi ndtrungdung
Một buổi chiều nọ, đang mải mê chiêm ngưỡng một kiệt tác trong không gian tĩnh lặng của bảo tàng mỹ thuật, tôi bỗng giật mình... Một đôi vợ chồng trẻ đang đứng gần tôi cứ mải nói chuyện không ngừng. Tôi nhìn họ một lát và nhận thấy chỉ có mỗi cô vợ nói.
Nhiều lần sau đó tôi lại chạm trán với cặp vợ chồng kỳ cục này trong một số phòng tranh khác, lần nào tôi cũng thấy cô vợ trẻ nói liên hồi bất tận. “Thật là một phụ nữ lắm lời chưa từng thấy và một anh chồng sợ vợ đến mức... bất thường” - tôi thường ác cảm nghĩ.
Cho đến một hôm nọ, khi đang trả tiền ở quầy bán quà lưu niệm trong một viện bảo tàng, tôi lại thấy đôi vợ chồng nọ đang đứng gần lối ra. Anh chồng thò tay vào túi quần lấy một vật màu trắng, kéo ra thành một cây gậy dài, dò đường vào phòng để đồ đạc của khách tham quan, lấy cái áo choàng cho vợ mình.
“Anh ấy quả là một người đàn ông dũng cảm! - cô nhân viên bảo tàng nói với giọng thán phục - Anh ấy vốn là một kỹ sư dầu khí rất giỏi. Và rồi một tai nạn xảy ra trên giàn khoan... Nghe nói trong thời gian điều trị, anh ấy đã thề rằng sẽ không để cảnh mù lòa cướp đi cuộc sống tươi đẹp của mình. Vì thế giống như trước lúc bị mù, vợ chồng anh ấy luôn có mặt ở bất cứ một cuộc triển lãm tranh nào...”.
- Nhưng anh ta không nhìn thấy được cơ mà? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Không thấy được à! Thưa bà, bà lầm to rồi! Anh ấy thấy được nhiều. Hơn cả tôi và có lẽ là hơn cả rất nhiều người khác nữa đấy chứ!
Cô nhân viên bảo tàng giải thích: “Người vợ mô tả từng bức tranh để anh ấy có thể nhìn thấy nó trong đầu mình!”.
Ngày hôm đó tôi đã học được một bài học quí giá về tính kiên nhẫn, lòng dũng cảm và tình yêu.
(theo Internet)
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Tư T8 11, 2004 1:36 am
Viết bởi ndtrungdung
Anh Chương ơi!!!
em post bài này lên, mong rằng anh hiểu hết những lo lắng, suy nghĩ của em dành cho anh. Mong anh luôn có đủ sự tự tin và bản lĩnh để luôn là NGƯỜI CHIẾN THẮNG
------------------------------------
Người thắng luôn là một phần của câu trả lời. Kẻ thua lại luôn là một phần của những rắc rối.
Người chiến thắng luôn có một chương trình hẳn hoi. Kẻ thua cuộc chỉ luôn có lời xin lỗi. “Hãy để tôi làm việc đó” - người thắng luôn nói thế. Còn kẻ thua? “Đó không phải là việc của tôi!”.
Người thắng luôn thấy câu trả lời trong bất cứ tình huống nào. Kẻ thua lại luôn thấy mọi rắc rối trong những câu trả lời.
Người thắng nhìn thấy một bãi cỏ xanh mướt cạnh những hố cát. Kẻ thua nhìn thấy hai hoặc ba hố cát cạnh một bãi cỏ xanh mướt.
Trước một vấn đề bất kỳ, người thắng nói: “Có đôi chút khó khăn nhưng vẫn có thể làm được”; và kẻ thua thì nói: “Có thể làm được nhưng có khó khăn đấy!”.
Bạn có quyền lựa chọn để trở thành người như thế nào. Hãy trở thành người chiến thắng!
--------------------------------------
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Tư T8 11, 2004 1:42 am
Viết bởi ndtrungdung
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: "Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?"
Hasan đáp: "Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.
Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: "Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm."
Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: "Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!" Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: "Có trộm được gì không?" và ông ta đều đáp: "Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ". Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.
Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: "Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!"
Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ trong lòng bằng hành động.
Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến dã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: "Con tự thắp cây nến này phải không?" Đứa bé đáp: "Thưa phải." Đoạn ta hỏi: "Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?"
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: "Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?"
Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.
Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì. Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật. Người thầy là người thông qua đó ta bắt đầu học cách học hỏi. Người thầy cũng như một hồ nước nơi chúng ta đang học bơi. Một khi chúng ta đã học được cách bơi, cả đại dương mênh mông là của chúng ta."
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Năm T8 12, 2004 4:31 pm
Viết bởi hoaithu
Những câu chuyện anh Dũng pót lên hay quá!! xúc động thật đấy!!nó làm người ta ngẫm nghĩ nhiều về bản thân, về những người xung quanh, về cách sống của mình và của mọi người...
anh Dũng hãy pót nữa lên đi!!
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Năm T8 12, 2004 6:36 pm
Viết bởi ndtrungdung
Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc nẩy.
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:
“ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
Tôi hi vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...