Bạn đang xem trang 9 / 10 trang

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Ba T9 21, 2004 5:47 pm
Viết bởi Kieu Phong
chú Dũng đầu gấu ơi,tui thấy chú post rất nhiều chuyện hay.Nhưng nói thật,  đôi lúc vào đây tui thích đọc vài câu chú viết dù ngắn còn hơn là cả một đống truyện kia.Chú viết gì cũng được,một vài ý kiến,cảm nghĩ vu vơ hài hước kèm theo về mấy câu chuyện ấy cũng được... Biết đâu chú nói đúng hoặc sai đi nữa,cũng có vài bà con vào buôn chuyện với chú thì dzui hơn là độc diễn phải không[rolleyes]

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Ba T9 21, 2004 6:15 pm
Viết bởi ndtrungdung
to Kieu Phong: cám ơn bạn đã góp ý.
Thật ra, mình lập ra Topic "Sống Đẹp" để post cho mọi người xem những mẩu chuyện mang đầy tính nhân văn. Những mẩu chuyện mình post lên, là do mình sưu tầm trên Net hoặc lấy ra từ bộ sách "Tâm hồn cao thượng" của Nhà Xuất Bản Trẻ.
Những câu chuyện mình post lên lên, đều xuất phát từ cảm xúc, suy nghĩ của mình.
Thật ra, Dũng rất mong mọi người cùng tham gia post bài với mình. Chúng ta hãy cùng post những câu chuyện mà chúng ta cảm nhận được cái hay, cái ý nghĩa của câu chuyện.Mình rất cám ơn bạn KID đã cùng tham gia post bài với mình.
Đôi lúc mình post bài lên, chỉ cần là biết có nhiều người đã đọc những câu chuyện của mình là Dũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Ba T9 21, 2004 8:52 pm
Viết bởi Kid
Bác Dũng , bác cứ yên tâm post tiếp chuyện đi...những chuyện của bác rất hay. Topic này dành để post những câu chuyện mang đầy tính nhân văn, mọi người tham gia topic này để đọc hoặc post thêm những câu chuyện hay sưu tầm được, topic này ko phải là nơi bàn luận hay tán gẫu. Em nghĩ bác cứ post thêm chuyện đi, em tin rằng mọi người vào trang Đông du này sẽ có rất nhiều người muốn đọc chuyện của bác....[grin][cool]

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 22, 2004 2:43 am
Viết bởi ndtrungdung
Tấm áo khoác màu xám của Tommy còn treo nơi móc áo, ủ rũ như cậu bé mới rời khỏi phòng học. Ba mẹ cậu bé mới ly thân với nhau, và hôm nay tôi đã mời cả hai đến họp cùng giờ nhưng không để họ biết.
Đang là một học sinh xuất sắc, con một sống trong tình thương cha mẹ, cậu bé đã bị sốc vì sự chia tay của hai người, ảnh hưởng đến chuyện học, càng ngày càng xuống dốc.
Ba mẹ cậu bé đến , họ ngỡ ngàng nhìn nhau và lộ vẻ không vui khi bất chợt đụng đầu nhau. Tôi nghĩ lời nói có lẽ sẽ vô ích vì sẽ không thấm vào họ. Tôi lặng lẽ đưa bài luận văn của Tommy. Đó là một tờ giấy loang lỗ những giọt nước mắt. Bà mẹ lặng lẽ đọc rồi đưa sang ông bố. Mắt cả hai nhòa lệ. Sau đó ông bố cẩn thận gấp tờ giấy cất vào ví và đưa tay ra nắm tay vợ. Hay quá! Họ đã nghĩ lại nhờ vào tờ giấy kỳ diệu thể hiện tấm lòng của con họ. Trên tờ giấy loang lỗ nước mắt ấy là những dòng chữ lặp đi lặp lại:
Ba thân yêu….Mẹ thân yêu… Con yêu cả hai người.

(trích từ sách “Hay cố lên con”)





Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 22, 2004 4:55 pm
Viết bởi ndtrungdung
Đôi khi chúng ta học hỏi rầt nhiều ở con cái chúng ta.
Hồi đó, một người bạn tôi bắt phạt đứa con gái lên ba tuổi vì nó đã phí phạm cả một cuộn giấy gói hoa màu vàng. Tiền bạc thì eo hẹp, thế mà đứa con cứ cố trang hoàng chiếc hộp quà Giáng Sinh để dưới cây thông khiến anh bạn tôi nổi giận. Dù có bị phạt đi nữa, sáng hôm sau đứa con gái bé nhỏ cũng mang hộp quà đến cho cha và nói:”Con tặng cho cha nhân dịp Giáng Sinh”. Anh cảm thấy ngượng ngùng vì phản ứng gay gắt của mình hồi hôm, nhưng rồi cơn giận bùng lên lần nữa khi anh mở ra thấy hộp trống rỗng.
Anh nói to với con:”Bộ con không biết rằng khi cho ai món quà, thì phải có gì trong đó chứ?”.
Đứa con ngước nhìn cha sợ hãi nước mắt lưng tròng:”Cha ơi, nó đâu có trống rỗng. Con đã thổi những nụ hôn vào hộp . Con bỏ đầy tình yêu của con vào đó. Tất cả dành cho cha mà”.
Người cha nghe tim mình thắt lại. Anh ôm con vào lòng và cầu xin con tha thứ cho mình. Bạn tôi nói rằng từ đó anh đã giữ chiếc hộp bên giường suốt nhiều năm trời. Mỗi khi chán nản, anh lại lấy nó ra và tưởng tượng những nụ hôn và tình yêu của con dành cho anh trong đó.
Ở một khía cạnh nào đó, chúng ta cũng giống như anh bạn tôi, được trao tặng một chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô điều kiện  và những nụ hôn của con gái. Đó chính là sở hữu quí giá nhất không có gì có thể sánh bằng.  

(trích từ sách "Sự hiện diện mạnh mẽ")

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 23, 2004 1:33 am
Viết bởi ndtrungdung
Có một cậu bé đang chơi ở đống cát trước sân. Khi đào một đường hầm trong đống cát, cậu bé đụng phải một tảng đá lớn. Cậu bé liền tìm cách đẩy nó ra khỏi đống cát.

Cậu bé dùng đủ mọi cách, cố hết sức lực nhưng rốt cuộc vẫn không thể đẩy được tảng đá ra khỏi đống cát. Đã vậy bàn tay của cậu còn bị trầy xước, rướm máu. Cậu bật khóc rấm rứt trong thất vọng.

Người bố ngồi trong nhà lặng lẽ theo dõi mọi chuyện. Và khi cậu bé bật khóc, người bố bước tới: “Con trai, tại sao con không dùng hết sức mạnh của mình?”.

Cậu bé thổn thức đáp: “Có mà! Con đã dùng hết sức rồi mà bố!”.

“Không, con trai - người bố nhẹ nhàng nói - Con đã không dùng đến tất cả sức mạnh của con. Con đã không nhờ bố giúp”.

Nói rồi người bố cúi xuống bới tảng đá ra, nhấc lên và vứt đi chỗ khác.


Bạn thân mến, bạn là người có cá tính mạnh mẽ? Bạn rất tự lập? Điều đó thật đáng quí! Nhưng bạn đang có những “tảng đá lớn” cần phải giải quyết. Và bạn nhận thấy mình không đủ khả năng để loại bỏ nó?

Trong cuộc sống không phải lúc nào người ta cũng có thể tự mình làm được hết mọi việc. Sức mạnh của mỗi chúng ta còn nằm ở những người thân, bạn bè - những người luôn quan tâm, lo lắng và sẵn lòng giúp đỡ chúng ta.

(theo báo Tuổi Trẻ)

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 23, 2004 1:50 am
Viết bởi ndtrungdung




Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 23, 2004 10:54 am
Viết bởi ndtrungdung
Tại Thế vận hội đặc biệt Seatte (dành cho người khuyết tật) có chín vận động đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m.
Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ, và ngoái nhìn lại. Rồi họ quay trở lại. Tất cả, không trừ một ai!. Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé:
_Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn.
Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích.
Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai câu chuyện cảm động này.
Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.

(trích từ sách “quà tặng cuộc sống”)


Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 23, 2004 6:33 pm
Viết bởi Kid
Đó là mùa hè cách đây 33 năm. Chúng tôi đón xe buýt vào mỗi ngày. Suốt những buổi sáng sớm ngồi trên chuyến xe xuất phát từ vùng ngoại ô này, chúng tôi đều ngủ gà ngủ gật, cổ áo như sát tận đến mang tai. Một sự ủ rũ của nhóm người lầm lỳ, thuộc nhiều thành phần trong xã hội.

Có một người đàn ông nhỏ thó, da dẻ hơi xám xịt là hành khách của chuyến xe. Anh ta đón xe buýt mỗi sáng ở trung tâm dành cho những người thuộc tầng lớp trên. Với cái dáng hơi khom và nỗi buồn luôn phảng phất trên gương mặt, khi bước lên xe buýt, dáng vẻ anh ta có hơi bị khó khăn. Anh ta chọn một chỗ ngồi đằng sau người tài xế. Không ai quan tâm lắm đến anh ta.

Buổi sáng tháng 7 nọ, anh ấy nói chào buổi sáng với tài xế và mỉm nụ cười rạng rỡ với mọi người trên xe trước khi ngồi xuống. Người tài xế gật đầu có vẻ e dè. Sự nghỉ ngơi của chúng tôi tiếp tục rơi vào yên lặng.

Ngày kế tiếp, người đàn ông lớn tuổi ấy bước lên xe với dáng vẻ thật mạnh mẽ, mỉm cười và nói lớn: “Một buổi sáng rất tốt đẹp với tất cả các bạn!”. Một số người trong chúng tôi nhìn lên, ngạc nhiên và xì xào trả lời “chào buổi sáng”.

Những tuần kế tiếp, chúng tôi “cảnh giác” nhiều hơn. Người bạn của chúng tôi bây giờ đã diện một bộ quần áo tuy cũ nhưng còn đẹp và một cái cà-vạt lớn. Mái tóc mỏng được chải cẩn thận. Anh ta nói chào buổi sáng vào mỗi ngày với tất cả chúng tôi và chúng tôi đã dần dần gật đầu và nói chuyện với nhau.

Rồi một sáng kia, anh ta cầm một đóa hoa dại trên tay. Những bông hoa như muốn rũ ra trước sức nóng của chiếc xe buýt. Người tài xế quay lại và mỉm cười cười hỏi: “Anh có bạn gái rồi sao, Charlie?”. Chúng tôi chưa từng biết tên anh ta là Charlies hay không, nhưng anh ta gật đầu một cách ngại ngùng và trả lời là có.

Những hành khách khác huýt sáo và vỗ tay hoan hô. Charlie cúi chào và giơ bó hoa lên phất với mọi người trước khi anh ta ngồi xuống.

Kể từ sau buổi sáng đó, Charlie luôn luôn mua hoa. Một số người khách quen thuộc bắt đầu đem những bó hoa đến cho anh ta, hích nhẹ Charlie và bảo “Đây!”. Mọi người mỉm cười. Những người đàn ông bắt đầu đùa về chuyện này, nói chuyện với nhau và chia sẻ những tờ báo cho nhau.

Mùa hè trôi qua, mùa đông đang đến gần. Một sáng nọ, Charlie không đợi ở chỗ dừng thường xuyên của anh ấy. Khi anh ấy không ở đó ngày kế tiếp và ngày kế tiếp, chúng tôi bắt đầu tự hỏi anh ta có bị bệnh không hoặc hy vọng là anh ta đang đi nghỉ mát đâu đấy.

Mội lần, chúng tôi đến gần trung tâm dành cho những người thuộc tầng lớp trên, một hành khách yêu cầu tài xế chờ cho người nào đấy lên xe. Tất cả chúng tôi phải hít thật sâu để giữ bình tĩnh khi cô ấy bước lên xe.

Vâng, vị khách ấy nói, cô ấy biết chúng tôi đang nói chuỵên về ai. Một quý ông lớn tuổi tốt bụng, nhưng anh ta đã không đến trung tâm vào tuần đó. Người bạn rất thân của anh ta đã qua đời. Họ đã chờ anh ta quay lại vào thứ hai. Chúng tôi đã thật ngạc nhiên trong suốt đoạn đường đi làm.

Thứ hai kế tiếp, Charlie chờ ở chỗ dừng, dáng đi cúi xuống một chút, da dẻ xám một chút, và không thắt cà-vạt. Anh ta như một lần nữa thu người lại. Trong xe buýt, sự im lặng hiện lên như trong một nhà thờ.

Không ai nói chuỵên về điều đó, tất cả chúng tôi. Người đàn ông đã tạo một ấn tượng trong mùa hè ấy, giờ đây đang ngồi đấy, với những đôi mắt ngập tràn nước mắt của chúng tôi. Và một bó hoa dại trên tay chúng tôi.

 Nguồn tin: Theo Inspirational


Re:Sống đẹp

Đã gửi: Sáu T9 24, 2004 2:46 am
Viết bởi ndtrungdung
Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.

Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.

Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau?

Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.

Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!

(theo báo Tuổi Trẻ)