Xin gọi tên anh
Khi cả thế giới nhắc đến trận chung kết C1 với 2 cái tên Messi và Ronaldo, thì tôi xin được nhắc đến trận đấu trong mơ ấy bằng tên anh. Thierry Henry.
Đó là 1 trận đấu trong mơ. Phải không, Titi. 3 năm trước, anh cũng thi đấu trong 1 trận chung kết như thế. Nhưng 20 phút thần kì của Henrik Larsson đã tước đi của anh, không chỉ là 1 chiếc cúp mà anh còn thiếu, nó còn tước đi niềm tin và hi vọng của anh ở Ars. Và trớ trêu thay, giờ đây, anh lại đang trong màu áo đội bóng đã đánh bại Ars 3 năm trước – Barca.
3 năm trước, anh và ars vào đến trận chung kết bằng 1 thứ bóng đá phản ars nhất mà tôi biết. 4-5-1, với 5 tiền vệ ở giữa sân để sẵn sàng bóp nghẹt trận đấu. Nó không đẹp, nhưng hiệu quả. Và hiện tại, anh với Barca đang là đội bóng đẹp nhất thế giới, thứ bóng đá tấn công không ngừng nghỉ. Nhưng tôi vẫn thấy, đâu đó sự mong manh của cái đẹp.
Khi anh rời Ars, chúng tôi không có 1 lời oán trách anh. Anh đã làm tất cả có thể cho Ars, anh đã ra đi, ngẩng cao đầu, như 1 người đàn ông. Và chúng tôi, vẫn luôn nhớ đến anh như là cầu thủ xuất sắc nhất trong lịch sử Ars, con trai của thần gió. Sân Highbury, và giờ là Emirates, mỗi khi có cơn gió nào thổi qua, chắc vẫn còn những người nhớ đến số áo 14 với cái tên Henry.
Walcott sở hữu 1 tốc độ còn nhanh hơn anh, nhưng còn lâu lắm, cậu bé ấy mới có thể có được những pha xử lý tinh tế và uyển chuyển như anh đã từng khiêu vũ với trái bóng trên sân khấu Highbury. Với chúng tôi, anh là duy nhất.
Tôi sẽ xem trận đấu đó, không phải vì Messi, không phải vì Ronaldo, cũng không phải là vì Anh hiện tại. Tôi sẽ xem, sẽ mơ mộng như tôi đã từng. Về anh, về Ars 3 năm trước.
Hôm nay, anh sẽ viết tiếp giấc mơ còn dang dở của mình, và với chúng tôi, những người yêu mến anh và Ars, anh sẽ viết tiếp giấc mơ còn dang dở của chúng tôi.
Người ta sẽ nói tôi hoài cổ. Nhưng trong trái tim tôi, chỉ có 1 Henry – Henry của Ars – mối tình đầu của tôi.
Cầu chúc cho anh thành công, Henry, cho anh, và cho chúng tôi.