MU dành chiến thắng quan trọng, Barca và Inter cùng xảy chân... 3 giải đấu hàng đầu thế giới đang được hâm nóng khi bước vào giai đoạn quyết định. Mọi người nghĩ sao về 1 cuộc thi bình chọn (giống Euro 08)? [wink]
hết hiệp 1.để đặt chân đến thành roma asenal cần ghi ít nhất 4 lần nữa làm tung lưới đối phương.mặc dù báo chí tốn rất nhiều giấy mực tranh luận ai sẽ là tiền đạo bước ra sân đầu tiên nhưng mu thi đấu với không 1 tiền đạo thực thụ nào,ronal là tiền đạo chính.anh chàng người á họ park thi đấu rất xông xáo và là người khai hoả.ronal thể hiện đẳng cấp bằng 1 cú sút phạt miễn chê.hiệp 2 楽しみ
hì! Hôm qua xem xong, mải ngủ mà quên mất ko vào bình loạn với anh em. Dành nốt cái Champion league về cho đủ 4 cup. Vấn đề là ở chỗ, đối thủ là Chelsea hay Barca. Gặp Barca chắc dễ đá hơn
Thế đúng như bác youtome mong đợi rồi, đối thủ tiếp theo của MU sẽ là Barca.
Đây sẽ là 1 trận đấu đầy tranh cãi với những quyết định của trọng tài. Ví dụ như 2 pha bóng chạm tay các hậu vệ của Barca hay chiếc thẻ đỏ bên phía barca.
Nhưng dù những cuộc đấu khẩu ngoài sân cỏ có như thế nào đi nữa, người ta vẫn sẽ phải dành những lời ca ngợi tốt đẹp nhất cho Iniesta, người hùng của Barca.
Những ai theo dõi trận đấu mới thấy hết tinh thần thi đấu bất khuất của Iniesta, khi Messi không thể lên tiếng, thì Iniesta trở thành hướng tấn công duy nhất của Barca ( ngoài ra Barca còn 1 kiểu tấn công nữa là để Messi đá bó vào trung lộ, rồi Aves băng lên bên cánh phải, nhưng Aves tạt bóng quá thiếu chính xác ). Và anh cũng trở thành mục tiêu chặt chém của các lực sĩ Chelsea, điển hình là pha bóng đạp từ phía sau của Essien. Nhưng anh vẫn lặng lẽ băng lên phía trước, và điều kì diệu ngay vào phút cuối cùng đã đến với anh. 1 cú sút quyết đoán, mạnh mẽ và chính xác. 1 cú sút không thể cản phá. Anh xứng đáng với tất cả những lời ca ngợi, Iniesta.
ồ! Iniesta có fan ruột rồi kìa...[tongue] Chúc mừng Barca và cũng tiếc cho Chelsea, dường như ở đấu trường C1, họ vẫn còn thiếu 1 yếu tố, 1 yếu tố nhỏ thôi nhưng vô cùng quan trọng, cái mà người ta gọi là : may mắn. MU-Bar 1 trận chung kết của lối đá tấn công đẹp mắt, của 2 nhà vô địch 2 League hàng đầu thế giới, còn gì tuyệt vời hơn.
Cứ sau mỗi mùa thế này, tớ lại đặt câu hỏi "Bao giờ thì Wenger bị sa thải?" Nhưng có vẻ fan và board của Arsenal bị Wenger bỏ bùa rồi, vì tớ vẫn thấy người ta "In Arsene we trust"..
Tớ thấy rất unfair không chỉ cho Arsenal fans mà còn cho cả các HLV của các CLB khác. Trước đây có Gullit ở Chelsea cũng hô hào bóng đá đẹp, rồi Johan Cruyff, rồi Kevin Keegan, Bobby Robson, bác nào cũng nói đến bóng đá tấn công nghệ thuật blah blah, chứ chẳng riêng gì Wenger. Nhưng riêng chỉ có lão người Pháp này là còn tồn tại được sau 5 mùa ko danh hiệu (và có khi còn lâu hơn nữa). Lại còn được fan tôn thờ như thánh ("In Arsene we trust").
Đây là 1 comment của 1 fan MU gửi đến cho fan ARS, với câu hỏi : "Có bạn fan Arsenal nào đầu óc còn tỉnh táo vào đây giải thích cho tớ nghe vì sao các bạn mê lão Frenchman này thế với. ".
Thứ nhất, nếu 1 kẻ đầu óc tỉnh táo, thì sao lại có thể bị lão Frenchman này bỏ bùa được :. Có nghĩa là, chẳng ai giải thích được cho anh đâu.
Trong số fan của các đội bóng, có lẽ fan MU là mơ mộng nhất, chẳng thế mà họ đã đặt tên cho sân vận động của họ là "nhà hát của những giấc mơ".
Fan Liv là fan trung thành nhất. Cứ đằng đẵng chịu cảnh thất thường của đội bóng, từ những giây phút thăng hoa tại C1 đến những trận đấu thua cả đội bóng hạng Nhất.
Fan Chel là cá tính nhất. Chẳng thế mà họ có thể chịu nổi cái tính khí bốc đồng, ngang tàng của Mourinho, sẵn sàng đương đầu với sự chỉ trích, rằng những đồng Rúp của Abramovich đang làm bẩn bóng đá.
Fan của Ars, có cả 3 tính cách này. Họ gọi sân nhà của họ là "sân bay", họ chấp nhận 1 đội bóng mang đầy tính cách của 1 đứa bé, họ ngang ngược với những lời dè bỉu, rằng đội bóng của họ chỉ là 1 nhà trẻ - vụng dại, hay hờn dỗi nhưng đá bóng với niềm đam mê và niềm tin vào thứ bóng đá đẹp-có lẽ là ảo ảnh.
Fan Ars, như tôi, có lẽ lúc nào cũng mơ mộng về thứ bóng đá đẹp ấy - bật tường 1 chạm với tốc độ cực cao và độ chính xác đến từng centimet, để rồi vênh mặt với những lời nhận xét : pha bóng mang nhãn hiệu Ars, như 1 lời khẳng định thứ bóng đá ấy chỉ có thể có tại "sân bay". Và fan Ars, như tôi, tin rằng, chỉ có 1 người có thể tạo ra thứ bóng đá mê hoặc ấy - Arsene Wenger.
Wenger - 1 giáo sư kinh tế - lại giống như 1 gã Don Quixote. Trong cái thời đại bóng đá như 1 nghề, như 1 công cụ kiếm tiền, thì ông lại 1 mình đi ngược lại dòng chảy của thời đại, như 1 kẻ mộng du đi kiếm tìm những giá trị đã mất, những giá trị được coi là nền tảng của bóng đá : tính nhân văn và cái đẹp. Ông có thấy ông giống như gã hiệp sĩ xứ Mancha ấy không. 1 mình đương đầu với cối xay gió, và lúc nào cũng ảo tưởng về 1 tình yêu không có thật. Ai là nàng Dulcinca del Toboso của ông ?
Rồi tôi lại tự hỏi : ai khiến ông phải khổ sở đến vậy. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt ông khi trả lời phỏng vấn sau trận thua trước MU. Ai bắt ông phải đem những đứa trẻ chưa đủ bản lĩnh ra thi đấu, rồi phải đau đầu suy nghĩ cách vá víu 1 đội hình thủng lỗ chỗ vì trấn thương. Người ta sẵn sàng cho ông tiền, và tiền đó không phải lấy từ túi ông. Thế tại sao ông phải tiết kiệm, để rồi phải khổ sở ?
Tại vì, đơn giản thôi, ông là Wenger. Ông tin vào bản thân mình, tin vào những giá trị nhân văn của bóng đá : có điều gì mà không có cái bắt đầu. Ông sẵn sàng trao niềm tin nơi các cầu thủ trẻ, cho họ cơ hội vào sân, tôi luyện họ thành những cầu thủ lớn. Đó là nhân đạo của ông, sẵn sàng trao niềm tin.
Thất bại và những lời chỉ trích. Có bao nhiêu người sẵn sàng chờ đợi đội bóng non trẻ của ông vấp ngã để lao vào. Nhưng ông không thay đổi, vì ông là Wenger.
Không phải tất cả fan Ars đều đồng tình với chính sách chuyển nhượng của Wenger. Dù cho họ có là những người kiên nhẫn nhất, thì họ cũng mong muốn nhìn thấy đội bóng của mình giành được những danh hiệu. Nhưng thời gian cứ trôi mà đội bóng của ông mãi vẫn chưa lớn được. Và có lẽ, sự kiên nhẫn đang đi đến giới hạn của nó. Lần đầu tiên, có những lời kêu gọi ông từ chức.
Nhưng vấn đề là, kiếm ở đâu trên thế giới, 1 người có thể đem lại cho chúng tôi thứ bóng đá đẹp - có lẽ chỉ là ảo tưởng - thứ mà chúng tôi đã yêu và mãi tin vào Ars.
Và có lẽ, chúng tôi cũng giống như ông, chúng tôi cũng là những gã Don Quixote, và Ars là nàng Dulcinca del Toboso của chúng tôi.
Hãy tiến lên, hỡi những gã Don Quixote ngốc nghếch.