Bạn đang xem trang 8 / 10 trang

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 15, 2004 8:06 am
Viết bởi Kid
Câu chuyện mang tên “Hôm nay có cái gì làm cho ta sung sướng không?” được viết bởi tác giả J.Harvey Howells cách đây chừng 20 năm. Chuyện kể về một người cha sau khi hôn con trai 6 tuổi trước khi ngủ thì nghe cậu bé thỏ thẻ: “Ba ơi, ba quên mất một việc rồi, sao ba không hỏi con hôm nay có cái gì làm cho con sung sướng không”.

Và cậu tiết lộ câu chuyện đặc biệt của mình: “Con đã bắt được một con lươn. Nó là con cá đầu tiên của con đấy...”.

Đó là một thông lệ giữa cha con họ: dù những giờ trong ngày có cực nhọc vẫn có một thời điểm nào đó lấp lánh. Ít khi là một biến cố lớn, thường chỉ là một cái đẹp thoáng qua thôi: tiếng kêu của một con ngỗng trời khi ta tỉnh dậy một buổi sáng lạnh lẽo đầu thu, bức thư bất ngờ của một người bạn thân, ngắm một dòng sông khi trời nắng như thiêu...

Tất cả những điều bé nhỏ đó làm cho cha con họ đi vào giấc ngủ với nụ cười trên môi và sớm mai bắt đầu một ngày mới với tất cả lòng yêu cuộc sống...

Bí mật của sự lạc quan

Nhiều bạn vẫn thắc mắc: có lúc mình nhìn cuộc sống bằng lăng kính màu hồng, lúc khác mình lại thấy nó cực kỳ chán chường và u ám, thế phải làm sao để lúc nào cũng lạc quan yêu đời?

Xin thưa, nếu bạn vào mạng gõ vào trang tìm kiếm trực tuyến từ OPTIMIST (tiếng Anh có nghĩa là lạc quan) thì ở đấy bạn có thể chia sẻ những mẩu chuyện rất đáng yêu: Khi nào thì tôi cười? Điều tuyệt diệu nhất mà tôi từng nhận được là gì? Hôm nay tôi đã làm việc tốt nào chưa?... Đọc, chia sẻ và bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn còn có rất nhiều điều kỳ diệu quanh ta để mà... yêu đời lắm.

Và nếu yêu đời hơn, bạn có thể “triển khai” bí mật nằm trong từng chữ cái của từ OPTIMIST theo hướng thế này:

O - open: Mở lòng mình ra với cuộc sống và mở mắt ngắm nhìn thế giới tươi đẹp quanh mình

P - pleasure: Hãy tìm cho mình một niềm vui thích, một môn thể thao, một niềm đam mê âm nhạc hay đơn giản là việc chăm sóc một chậu hoa trên bệ cửa.

T - tacful: Hãy nở một nụ cười lịch thiệp với một người mà bạn gặp, biết đâu đấy là sự khởi đầu cho một quan hệ mới.

I - I: Để yêu cuộc sống, hãy bắt đầu bằng việc yêu mình. Chăm chút cho chính bạn một cơ thể khỏe mạnh, một vóc dáng ưa nhìn...

M - macho: Hãy là một “đại trượng phu”. Đơn giản là hãy sống ngẩng cao đầu. Khi đó bạn chẳng phải bận tâm lo lắng gì về những việc mình đã làm, những gì mình đã nói. Tất nhiên, khi đó chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái và tự tin hơn nhiều.

I - idea: Sao không nghĩ ra một ý tưởng nào đó làm bản thân hay sự việc nào đó thay đổi tích cực.

S - sabbate: Từ này có nghĩa là... nghỉ phép. Nếu bạn cảm thấy buồn tẻ, chán nản , hãy thư giãn để có thời gian cân bằng cuộc sống.

T - tender-hearted: Nhạy cảm, có bản chất tốt bụng và dịu dàng. Bạn nghĩ sao nếu mình là một người như thế nhỉ?

 Nguồn tin: Theo Tuổi trẻ


[grin][smile][biggrin][cheesy]

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 15, 2004 8:17 am
Viết bởi Kid
Người phụ nữ hào hứng mua thật nhiều trứng, bơ và rau quả từ cửa hàng rau quả nổi tiếng trong thị trấn. Tuy ở của hàng này giá có đắt hơn, nhưng hôm nay cô không ngại vì cô sắp sửa tiếp một vị khách quý. Phải đi mua thật sớm để có thể chuẩn bị các món ăn thật cẩn thận.

Các món ăn đều ngon, nhờ có nguyên liệu tốt và một người phụ nữ khéo tay. Nhưng đến giờ hẹn mà vị khách cô đang chờ vẫn không tới. Gọi điện thoại thì không ai nghe. Một tiếng, hai tiếng, cô chờ đến tối khuya mà không có một tín hiệu gì từ người khách.

Ngày hôm sau, người khách mới gọi điện cho cô. Không để cho anh ta kịp nói hết câu, cô mắng xối xả và lên án sự vô trách nhiệm. Người khách lặng lẽ nghe. Và khi cô nói xong, anh ta nói giọng buồn bã:

- Tôi rất xin lỗi nếu tôi gây ra một điều gì bất tiện hoặc làm cô phiền lòng, nhưng hôm qua tôi rất không may. Tôi phải đi lo thủ tục tang lễ cho mẹ tôi. Mẹ tôi mới mất.

Người phụ nữ không nói được lời nào, vì một lời chia buồn cũng trở nên không hợp lý vào khoảnh khắc ấy. Và từ ấy cô không bao giờ lên án ai trước khi hiểu được tất cả

                 (Sưu tập)

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 15, 2004 9:21 am
Viết bởi ndtrungdung
Cách đây khá lâu, một nhà điều hành sản xuất làm việc lâu năm cho một công ty dầu khí nổi tiếng đã đưa ra một quyết định sai lầm khiến công ty bị tổn thất hơn 2 triệu đôla. Lúc đó John D.Rockefeller làm lãnh đạo công ty này. Vào cái ngày tin dữ đó lan truyền, tất cả những nhà điều hành khác đều vắt óc tìm cách để tránh gặp Rockefeller, kẻo cơn tức giận sẽ trút lên đầu họ.
Tuy nhiên, có một người không làm như vậy, đó là Edward T.Bedford, nhà điều hành sản xuất đã đưa ra quyết định sai lầm đó. Bedford đã có kế hoạch gặp Rockefeller vào ngay ngày hôm đó. Ông rất đúng giờ, và ông cũng đã chuẩn bị tinh thần để nghe những lời chỉ trích của Rockefeller.
Khi Bedford bước vào văn phòng, ông chủ tịch đầy uy quyền của công ty đang cúi xuống bàn giấy, bận viết cái gì đó bằng viết chì. Bedford đứng im lặng không muốn phá ngang. Vài phút sau Rockefeller nhìn lên. Ông bình tĩnh nói:”Anh đấy à, Bedford. Tôi chắc là anh đã biết vụ thất thoát của công ty?”.
Bedford trả lời rằng anh đã biết mọi chuyện. Rockefeller nói:”Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, và trước khi kêu anh lên đây, tôi đã ghi ra vài điều”.
Bedford nhìn thấy trên tờ giấy dòng chữ:”Những điểm cần trân trọng ở Bedford…”.Rôi tiếp theo danh sách những đức tính và điểm mạnh của anh, kể cả một đoạn tóm tắt ngắn gọn về chuyện Bedford đã giúp công ty đưa ra những quyết định đúng đắn trong nhiều trường hợp khác nhau và mang về cho công ty số tiền gấp mấy lần số tiền thất thoất vừa rồi.
Bedford nói:”Tôi không bao giờ quên bài học đó. Những năm sau, bất cứ khi nào tôi muốn đổ sự tức giận lên ai, tôi cũng tự bắt mình ngồi xuống và viết ra những ưu điểm của người đó càng nhiều càng tốt. Lúc nào cũng vậy, đến khi tôi làm xong chuyện ấy, tôi đều nhìn sự việc dưới một góc độ chân thật hơn và kiểm soát được cơn giận của mình. Không cần phải nói, điều đó đã giúp tôi biết bao lần không phạm phải sai lầm đắt giá mà ai cũng thường mắc phải – đó là mất bình tĩnh. Tôi thành thật khuyên điều này với bất cứ ai làm việc chung với người khác.”

(trích từ sách “Sự hiện diện mạnh mẽ”).




Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 16, 2004 5:40 pm
Viết bởi ndtrungdung
Ngày xửa ngày xưa, có một hiệp sĩ rất thích mạo hiểm. Chàng đến một ngôi làng có con quái vật rất khủng khiếp ở trong hang sâu. Hiệp sĩ dũng cảm cam đoan rằng chàng sẽ giết con quái vật. Tất nhiên, ai cũng can ngăn chàng, và họ kể lại rằng có nhiều hiệp sĩ dũng cảm khác cũng từng xuống hang, nhưng không ai quay trở ra cả.

Cầm theo một con dao găm, hiệp sĩ bám vào sợi dây và từ từ chui xuống hang. Nhìn quanh, chàng thấy vài bộ xương của những người đi trước, ai cũng cầm vũ khí trong tay nhưng thật khó xác định tại sao họ lại chết.

Bỗng có tiếng động ở đằng sau. Và khi chàng hiệp sĩ quay lại thì thật ngạc nhiên: con quái vật xuất hiện, chỉ nhỏ bằng con thỏ. Nó đang gào thét và phun phì phì để ra oai. Chàng hiệp sĩ cầm dao găm lao theo, nhưng nhanh như cắt, con "quái vật" nhảy bổ vào một khe hang bên cạnh.

Tất nhiên, chàng lao theo, và thêm một ngạc nhiên nữa: Ở trong khe hang mà con "quái vật" lao vào, ngay trên nền đất, hàng đống vàng và kim cương, nằm lăn lóc khắp nơi, còn con quái vật đã biến đâu mất. Quả là một kho báu lớn và dễ dàng để có được. Chỉ cần một phần kho báu này thôi, một người cũng có thể trở thành ông hoàng giàu có suốt cuộc đời. Chàng hiệp sĩ đã quên mất con quái vật.
Nhưng chàng hiệp sĩ lại gặp phải một vấn đề khác: làm sao có thể mang chỗ vàng và kim cương này ra khỏi hang khi mà chàng chẳng có một cái túi nào? Mà ai sẽ tin rằng chàng đã xuống đến đáy hang nếu chàng không mang lên một chút bằng chứng nào cả? Nhưng chàng hiệp sĩ thông minh chợt nảy ra một ý: chàng sẽ ngậm một viên kim cương vào miệng và trèo ra khỏi hang. Tạm thời cứ một viên đã, phần châu báu còn lại chàng sẽ quay lại lấy sau.

Chàng vội vã chọn một viên kim cương to nhất. Tất nhiên, chàng phải phồng cả miệng lên mới ngậm nổi nó. Rồi chàng bám vào sợi dây lúc đầu, trèo lên từ từ. Nhưng càng trèo lên cao, chàng hiệp sĩ càng mệt nhất là khi miệng cứ phải ngậm một viên kim cương to tướng. Cuối cùng, mệt quá, chàng phải há miệng ra để thở. Khi hít không khí vào, chẳng may, viên kim cương chui tọt vào cổ họng chàng và mắc luôn ở đó. Không thở nổi nữa, chàng dũng sĩ dũng cảm buông tay, rơi xuống đáy hang với những bộ xương và chết ở đó.

Con quái vật trong hang hóa ra chẳng có gì ghê gớm. Kinh khủng hơn cả là con quái vật trong mỗi con người: sự ham muốn sở hữu đôi khi đến mức thiếu suy nghĩ. Bạn có tin như vậy không?

(trích từ "Niềm tin mạnh mẽ")



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 16, 2004 10:48 pm
Viết bởi Kid
Vào một buổi chiều thứ bảy đẹp trời ở thành phố Ô-kla-hô-ma, bạn tôi là Bốp-by rạng rỡ dẫn hai thằng con trai đi đánh gôn. Đứng trước quầy bán vé, anh ta hỏi người bán vé: “Tốn bao nhiêu để vào cửa?”

Chàng trai trẻ trả lời: “Ba đôla cho ông và ba đôla cho hai em nhỏ đã quá 6 tuổi. Người ta sẽ cho hai em ấy vào không tốn tiền nếu chỉ sáu hay dưới sáu tuổi. Hai em mấy tuổi?”

Bốp-by trả lời: “Một đứa ba tuổi còn một đứa lên bảy, thế là tôi phải trả cho anh sáu đôla”.

Người bán vé quá đỗi ngạc nhiên: “Này, cái gì vậy? Ông ơi, ông vừa mới trúng số hả? Xin ông tiết kiệm cho ba đôla đi. Ông chỉ cần nói với tôi rằng đứa lớn sáu tuổi, tôi không biết là ông nói láo đâu”. Bốp-by cãi lại: “Đúng rồi, có lẽ ông nói có lý đấy, nhưng mấy đứa nhỏ thì nó sẽ biết”.

Cũng như Ralph Waldo Emerson đã nói: “Nhân cách của bạn còn hùng biện hơn những lời bạn đang nói nữa”. Vào những lúc khó khăn thi tính lương thiện vẫn là thứ thực phẩm hiếm và quý hơn bao giờ hết, bạn hãy giữ thế cho mình để trở thành một tấm gương tốt cho những người mà mình cùng đang sống và đang làm việc với họ.


Tác giả: Denis Duellet   Nguồn tin: Dưỡng chất cho tâm hồn


Re:Sống đẹp

Đã gửi: Bảy T9 18, 2004 9:54 am
Viết bởi ndtrungdung
Người bạn bình thường chưa bao giờ thấy bạn khóc.

Người bạn thật sự sẽ luôn là đôi vai cho bạn tựa vào mỗi khi bạn buồn khổ và cần sự an ủi.

Người bạn bình thường tỏ ra khó chịu khi bạn gọi điện trễ.

Người bạn thật sự hỏi xem bạn mắc kẹt chuyện gì mà không thể gọi sớm hơn.

Người bạn bình thường chỉ nói chuyện với bạn.

Người bạn thật sự lắng nghe những vướng mắc của bạn, và giúp đỡ bạn giải quyết.

Người bạn bình thường cư xử như một vị khách.

Người bạn thật sự luôn thoải mái, vui vẻ với bạn.

Người bạn bình thường cho rằng tình bạn sẽ chấm dứt sau một vụ cãi cọ.

Người bạn thật sự tin rằng tình bạn sẽ càng thân thiết hơn sau những cuộc tranh cãi.

Người bạn bình thường luôn mong muốn bạn sẽ đến giúp đỡ họ.

Người bạn thật sự luôn có mặt khi bạn khó khăn, cần giúp đỡ.

Một người bạn thật sự?

Đó là người vẫn gắn bó với bạn ngay cả khi tất cả người khác xa lánh bạn.

(trích từ sách “Phép nhiệm màu của đời”)



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Chủ nhật T9 19, 2004 1:37 am
Viết bởi ndtrungdung
Khi tôi 13 tuổi, gia đình dọn đến miền Nam California. Tôi bước vào tuổi thanh niên trong tinh thần “nổi loạn”. Tôi luôn nóng nảy và muốn phản kháng với bất cứ điều nhỏ nhặt nào mà tôi bảo ban. Như những đứa trẻ mới lớn khác, tôi vùng vẫy để thoát khỏi bất kỳ điều gì mà tôi không băng lòng về thế giới với ý nghĩ mình là một đứa trẻ “biết hết mọi chuyện không cần ai bảo ban”, tôi từ chối tất cả những hành động yêu thương. Thật sự tôi phát cáu khi ai đề cập đến tình thương.
Một tối, sau một ngày đặc biệt chán nản, tôi vùi mình trong phòng riêng, đóng kín cửa và nằm lăn ra giường. Khi vùi đầu lên gối , tôi phát hiện dưới gối có một phong thư. Tôi lấy ra, trên bì thư ghi rõ “để đọc khi con một mình”.
Vì lúc đó chỉ có một mình, không ai có thể biết tôi có đọc hay không nên tôi mở thư ra. Thư viết: ”Con ơi, mẹ biết cuôc sống thật khó khăn, mẹ biết con đã thất vọng, chán chường và mẹ biết không phải lúc nào chúng ta cũng làm điều đúng. Mẹ biết rằng mẹ yêu thương con biết bao và dù con làm gì, nói gì cũng không thay đổi được tình thương mẹ dành cho con. Mẹ luôn bên con khi con cần chia sẻ và nếu con không cần cũng ổn thôi. Chỉ cần con biết rằng dù con đi đâu, làm gì trong đời mình, mẹ luôn yêu con và tự hào con là con trai của mẹ. Mẹ luôn bên cạnh con và yêu con, điều đó không bao giờ thay đổi. Mẹ của con”.
Đó là lá thư đầu tiên tron một chuỗi thư “để đọc khi conmột mình”. Tôi chẳng đả động với ai về chúng mãi đến khi trưởng thành.
Bây giờ tôi đã đi khắp nơi trên TG để giúp đỡ mọi người. Một lần, khi diễn thuyết ở Sarasota, Florida, cuối ngày học, một quí bà đã đến tìm tôi và tâm sự về những khó khăn để hai mẹ con cảm thông được với nhau. Chúng tôi cùng đi dạo dọc bờ biển và tôi kể cho bà nghe về tình thương bất tử của mẹ tôi, về những lá thư “để đọc khi con một mình” của mẹ tôi. Vài tuần sau đó, tôi nhận được một bưu thiếp báo rằng bà đã viết lá thư đầu tiên cho con trai bà và để dưới gối.
Tối đó, khi đi ngủ, tôi đặt tay dưới gối và bồi hồi nhớ lại cái cảm giác thanh thản, khuây khỏa mỗi lân tôi nhận được thư của mẹ dưới gối.
Giữa những năm tháng hỗn loạn của tuổi niên thiếu, những lá thư của mẹ là điểm tựa vững chắc để tôi luôn tin rằng tôi được yêu thương dù bất cứ điều gì xảy ra. Trước khi ngủ, tôi luôn cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho tôi bà mẹ tuyệt vời, biết được tôi, cậu con trai “nổi loạn” bé nhỏ cần gì.
Ngày nay, khi cuộc đời gặp phong ba bão táp, tôi biết chắc ngay dưới gối nằm của mình là một điểm tựa vững chắc của tình thương của mẹ - kiên định, vĩnh cửu, không điều kiện - sẽ mãi mãi lèo lái cuộc đời tôi.

(trích từ sách “Trái tim có điều kỳ diệu”)



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Chủ nhật T9 19, 2004 12:26 pm
Viết bởi ndtrungdung
Cha mẹ tôi kể rằng hồi tôi còn rất bé - khoảng hai ba tuổi gì đó – gia đình tôi sống trong một căn hộ chỉ có một phòng ngủ, và chiếc giường nhỏ bé của tôi kê ngay cạnh giường của cha mẹ. Cha nói mỗi khi tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm tôi điều thì thầm kêu: “Cha đâu rồi?”
Và cha trả lời: “Chuyện gì vậy, Jimmy?”
Tôi nói:”Nắm tay con đi cha!”
Cha sẽ lần trong bóng tối và nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, bóp nhẹ trong bàn tay ông. Sau này cha kể rằng ngay sau khi nắm chặt tay tôi, nhịp thở tôi liền đều ngay lại và cả thân người mềm ra, tôi lại ngủ say.
Lúc đó tôi chỉ muốn biết là có cha ở đó mà thôi! Mãi cho đến ngày cha mất, tôi vẫn tìm đến ông – tìm một sự bảo đảm, sự dẫn dắt - chỉ cần biết rằng cha đang có mặt.
Rồi thời gian trôi qua, tôi lại thay chỗ của cha. Tôi muốn hiện diện với các con của mình – không chỉ là cái tên của một người cha trong khai sinh, mà còn là một sự hiện diện mạnh mẽ, ấm áp, yêu thương trong cuợc đời chúng.
Người cha có vị trí trong tim đứa con mà không ai có thể thay thế được. Vì vậy đối với tất cả những ai có diễm phúc được gọi là cha, hãy luôn ở bên cạnh những đứa con bé nhỏ của mình trong suốt cuộc đời chúng.

(trích từ sách “Sự hiện diện mạnh mẽ”)

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Hai T9 20, 2004 11:31 pm
Viết bởi ndtrungdung
Vào một đêm Giáng Sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bất trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.
Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sanh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc. chị lần lượt gỡ bỏ quần áo và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vỏng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới cầu. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà tìm thấy một đứa bé nhỏ xíu. , đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, câu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng Sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đứng đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
“Chắc là con sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ  - Con sẽ lạnh cóng”. Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết.”Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?”.
Và cậu bé òa khóc……

(trích từ sách “Quà tặng của cuộc sống”)



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Ba T9 21, 2004 11:56 am
Viết bởi ndtrungdung
“Mọi người thường nói rằng tôi đã thôi thúc họ sống và rồi đến lượt những câu nói đó lại thôi thúc tôi tiếp tục sống. Quả là một sự tác động qua lại thật đẹp đẽ: chúng ta đang sống bên nhau, cùng nhau và vì nhau”.


Tác giả của câu nói trên là một cậu bé vừa qua đời ngày 22-6-2004 ở tuổi 13, sau hơn 10 năm vật lộn với căn bệnh di truyền quái ác đã đóng đinh cậu vào chiếc xe lăn cùng với hệ thống ống thở ôxy, ống truyền thuốc, đai chân...

Đã nhiều lần, chính vào lúc ngấp nghé bên mép vực sâu của tử thần, cậu đã lấy lại được cân bằng, đã vượt qua để tiếp tục sống và làm thơ - điều mà cậu coi là sứ mạng của mình. Cậu đã tiếp tục sống và làm thơ- 5 tập thơ mang tên Những trái tim của cậu đã bán được vài triệu bản, trong đó có 3 tập lọt vào danh sách best-sellers của tờ New York times.

Đọc thơ của cậu, người lớn buộc phải tự hỏi chúng ta sống để làm gì và chúng ta đang và sẽ phải sống ra sao. Còn với cậu bé, cuộc sống là món quà tự nhiên trao cho cậu, dù nó ngắn, dù nó đau khổ cậu vẫn sống, vượt qua để sống có ích. Châm ngôn sống của cậu là: "Chúng mình hãy cùng chơi chung với nhau sau mỗi cơn dông tố”. Bạn hãy đọc một đoạn trong bài thơ Là người chiến thắng lấy từ tập Niềm hy vọng qua những trái tim xuất bản tháng 4-2002:

Mỗi chúng ta đều có thể chiến thắng

Nếu biết sống như những người chiến thắng

Nếu biết sống hòa mình cùng đồng dội

Nếu biết sống với một tâm hồn đầy hy vọng

Suốt cả cuộc đời.


Tên của con người bé nhỏ nhưng dũng cảm và yêu đời đó là Mattie Stepanek. Sau 3 tháng điều trị liên tục tại Trung tâm Y khoa nhi Quốc gia ở Washington, Mattie Slepanek đành giao lại nhiệm vụ "đưa hòa bình sải cánh tới mọi miền thế gian" cho những ai chung chí nguyện với cậu.

Gạt lệ bên cạnh người bạn nhỏ bé, danh hài Jerry Lewis - Chủ tịch Hội Nghiên cứu bệnh loạn dưỡng cơ, kẻ tử thần trong bộ áo khoác đen u ám của những gien bị đột biến đã cướp đi mạng sống của Mattie Stepanek, tuyên bố: "Cuộc đời của cậu bé là tấm gương khiến mỗi người trong chúng ta vươn tới sự hoàn thiện trong chính con người mình".

theo www.nld.com.vn