Bạn đang xem trang 7 / 10 trang
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Chủ nhật T9 12, 2004 1:35 am
Viết bởi ndtrungdung
to Hoàng Phúc: chúc em lên đường may mắn, nhớ luôn giữ gìn sức khoẻ.
Chúng mình (nhóm tứ quái bàn cuối) mãi mãi là anh em tốt với nhau nha.
Friend is FOREVER.
Hãy nhớ rằng bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể vất ngã.
Vì vậy chúng ta cần nắm lấy tay nhau cùng bước đi trong đời.
Emily Kimbrough“Mình biết cậu sẽ tới”
Trong Thế chiến thứ nhất, nỗi kinh hoàng đã bóp nghẹt trái tim người lính khi anh chứng kiến cảnh người đồng đội thân thiết ngã xuống trong trận đánh. Lúc đó, anh đang nằm trong chiến hào và những viên đạn vẫn bay lướt qua đầu. Anh hỏi viên trung úy liệu rằng anh có thể ra khu vực phi quân sự giữa những chiến hào để mang bạn anh về không?
- Anh có thể đi – viên trung úy nói, nhưng tôi nghĩ rằng không đáng phải làm như thế. Bạn anh có lẽ đã chết, còn anh thì phí phạm mạng sống của mình.
Những lời nói ấy không gây tác động gì với người lính và anh bắt đầu bò đi.
Thật kỳ diệu, anh đã đến được chỗ người bạn, vác anh ta lên vai, và mang về chiến hào. Khi hai người cùng ngã lăn xuống chiến hào, người chỉ huy xem xét cho anh lính bị thương rồi dịu dàng nhìn sang người bạn: “Tôi đã nói là không đáng rồi mà. Bạn anh đã chết, còn anh thì bị thương nặng”.
- Mặc dù vậy, tôi vẫn thấy rất xứng đáng, thưa ông - người lính nói.
- Anh nói “xứng đáng” nghĩa là sao? – trung úy hỏi – bây giờ bạn anh chết rồi mà.
Người lính lặng lẽ trả lời:
- Đúng thế, thưa ông. Nhưng đó vẫn là một chuyện đáng làm vì khi tôi đến bên cạnh bạn tôi, anh ấy vẫn còn sống, Anh ấy nói với tôi: “Jim,
mình biết là cậu sẽ tới”. Đối với tôi, như thế đã là quá đủ rồi.
(trích từ sách “Những vòng tay âu yếm”).
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Chủ nhật T9 12, 2004 1:51 am
Viết bởi ndtrungdung
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Chủ nhật T9 12, 2004 7:59 pm
Viết bởi ndtrungdung
Khi lớn lên, yôi không nhớ là mình đã nghe thấy ba nói câu:”Ba yêu con” khi nào. Nếu như ba bạn không bao giờ nói câu đó khi bạn còn nhỏ , thì sau này, khi già đi, ông sẽ càng cảm thấy khó nói ra. Mà thật ra thì, tôi cũng chẳng nhớ lần cuối tôi nói “Con yêu ba” là khi nào. Cuối cùng, tôi đã phải dẹp bỏ tính kiêu hãnh qua một bên để tiến về phía trước. Sau một hồi do dự, trong cuộc gọi kế tiếp về nhà, tôi bật ra câu nói:”Ba, con yêu ba”.
Đầu dây bên kia im lặng, rồi ba tôi nói một cách vụng về:” Ờ, ba cũng vậy”.
Tôi cười thầm và nói:”Ba à, con biết ba cũng yêu con khi ba đã sẵn sàng, con biết ba sẽ nói những điều ba muốn nói.”
Mười lăm phút sau, mẹ tôi gọi lại và lo lắng hỏi:”Paul, mọi việc ổn cả chứ?”.
Vài tuần sau, ba tôi kết thúc cuộc gọi điện thoại bằng câu:”Paul, ba yêu con”. Lúc đó, tôi đang ở chỗ làm, và những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi khi cuối cùng tôi cũng đã “nghe” được thông điệp của tình yêu thương. Khi chúng tôi cùng ngồi khóc trong khoảnh khắc đặc biệt ấy, tôi cảm thấy tình cảm giữa ba con tôi càng sâu sắc hơn.
Chỉ ít lâu sau cuộc gọi đó, cha tôi đã vượt qua một cuộc phẫu thuật tim torng gang tấc. Từ đó, có một suy nghĩ cứ trở đi trở lại trong đầu tôi: nếu tôi không nói trước và nếu như ba tôi không qua sau cuộc phẫu thuật tim, có lẽ không bao giờ tôi “nghe” được tình yêu thương.
(trích từ sách "Những vòng tay âu yếm")
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Hai T9 13, 2004 10:08 am
Viết bởi ndtrungdung
Một cậu bé đến gặp ông mình để kể cho ông nghe về nỗi bực tức của mình khi bị bạn cùng lớp chơi xấu. Sau khi nghe xong câu chuyện, người ông liền nói: “Để ông kể cho cháu nghe chuyện này. Đôi lúc, ông cũng cảm thấy rất ghét những người như vậy, nhưng rồi ông không buồn vì những gì họ làm. Bởi vì sự thù hận, bực bội chỉ làm cho cháu mệt mỏi chứ không làm đau kẻ thù của cháu. Điều đó cũng giống hệt như cháu uống thuốc độc nhưng lại đi cầu nguyện cho kẻ thù của mình chết. Ông đã phải đấu tranh với những cảm xúc như thế này nhiều lần rồi!”.
Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp “Cũng giống như có hai con sói bên trong ông, một con thì rất hiền và chẳng bao giờ làm hại ai. Nó sống hòa hợp với tất cả mọi thứ xung quanh và nó không bao giờ tấn công ai cả, bởi vì sự tấn công đã không được dự tính sẵn. Nó chỉ đánh nhau khi điều đó là đáng để làm và làm theo một cách rất khôn ngoan, đúng đắn”.
Người ông từ tốn nói tiếp: “Nhưng con sói còn lại thì không như thế! Nó lúc nào cũng giận dữ. Một việc thật nhỏ nhặt cũng có thể khiến nó nổi giận. Nó đánh nhau với tất cả mọi người, mọi vật bất kể lúc nào, mà không hề có lý do. Nó không nghĩ rằng đó là do sự tức giận và thù hận của nó quá lớn. Thật khó để hai con sói này cùng sống trong ông. Cả hai con đều cùng muốn chiếm lĩnh tâm hồn ông”.
Cậu bé nhìn chăm chú vào mắt người ông rồi hỏi “Ông ơi! Vậy con sói nào thắng hả ông?!”.
Người ông nói một cách nghiêm nghị “
Đó là con sói mà cháu vẫn hằng nuôi dưỡng!”.
(theo báo Tuổi Trẻ)
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Ba T9 14, 2004 8:04 am
Viết bởi Kid
Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự “ST”, có nghĩa là quân trộm cắp (viết tắt từ chữ stealer).
Không chịu nổi sự nhục nhã này, người anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ “ST” đáng nguyền rủa này.
Còn người em, anh tự nói với bản thân mình: “Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính tôi”. Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu. Anh sẵn sàng giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể. Tuy nhiên, cho dẫu thời gian có qua đi, hai mẫu tự “ST” vẫn còn in dấu trên vầng trán anh.
Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa hai mẫu tự này. Cụ già suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là người thánh thiện (saint)”.
Tác giả: ANTHONY DE MELLO Nguồn tin: Tuổi trẻ
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Ba T9 14, 2004 8:15 am
Viết bởi Kid
Tuy không phải là giáo viên nhưng có lần tôi đi dạy học, mà lại dạy trong một hoàn cảnh đặc biệt với một học trò duy nhất. Ba tình nguyện viên chúng tôi được một tổ chức phi chính phủ cử đến bệnh viện để dạy Katie, cô bé mắc bệnh ung thư máu.
Một tuần năm buổi bọn tôi chia nhau truyền thụ cho em kiến thức tiểu học. Là sinh viên quản trị lại đi giảng ngữ văn quả thật không dễ. Nhưng chứng kiến cô bé xanh xao gầy gò, hơi thở nặng nề yếu ớt, mà đôi mắt lại rực sáng niềm phấn khích khi được cầm trên tay một cuốn sách đã làm tôi nao lòng và muốn nỗ lực giúp em.
Một lần vừa tới bệnh viện, tôi được bác sĩ trưởng khoa mời gặp. Ông thông báo bệnh tình Katie chuyển biến xấu, em vừa ngất xỉu đêm qua, có lẽ phải tạm dừng việc học... Tôi ra về mà không dám vào thăm, sợ gặp phải ánh mắt van lơn của cô bé. Tối ấy bố Katie gọi điện cho từng người, cầu khẩn chúng tôi đừng bỏ rơi cô bé: “Katie rất buồn, nếu không được tiếp tục học, nó không thiết gì trên đời nữa...”.
Được bệnh viện chấp thuận, chúng tôi lại đến. Tôi tò mò muốn biết động lực nào giúp em không xa rời sách vở. Ngước đôi mắt man mác buồn, bé nhỏ nhẹ: “Em biết bệnh của mình... Thời gian chẳng còn mấy, em muốn sống những tháng ngày ý nghĩa. Học tốt giúp em có thể làm được việc gì đó...”. Tôi xúc động quay đi, không để em nhìn thấy giọt nước mắt đàn ông yếu đuối...
Cái “việc gì đó” hóa ra là những bài viết ngắn. Cô bé bẽn lẽn trao xấp giấy mỏng, tôi đọc chăm chú rồi ngạc nhiên... Mấy mẩu chuyện của em được báo địa phương lần lượt đăng tải. Những suy nghĩ, cảm nhận về thế giới xung quanh dưới mắt Katie thơ ngây và ngộ nghĩnh nhưng chan chứa tình yêu cuộc sống, làm bao người thổn thức... Tôi đã thấy em cười khi tiền nhuận bút được gửi tới quỹ từ thiện...
Chín tháng sau ngày ấy, Katie từ bỏ cõi đời, chỉ một tuần trước khi em tròn 10 tuổi. Đọc báo biết tin bố mẹ Katie tặng số tiền dành dụm cả đời cho một viện huyết học chuyên nghiên cứu ung thư. Tôi hiểu, ngọn lửa sống nơi Katie - đứa con duy nhất của ông bà - đã được họ gìn giữ trong lòng và hi vọng thắp lên ở những mảnh đời bất hạnh khác...
Nguồn tin: Theo bookbrowse.com
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Ba T9 14, 2004 10:31 am
Viết bởi ndtrungdung
Một đoàn hợp xướng nổi tiếng tổ chức cuộc biểu diễn báo cáo định kỳ thường niên: Khách mời là các giáo sư âm nhạc, các nhà sáng tác, phê bình, nghệ sĩ nổi tiếng và nhiều chính khách.
Hết chương này nối tiếp chương khác, giọng ca của các ca sĩ hòa quyện với nhau, dường như mỗi âm thanh, mỗi lời ca đều phát ra từ chiếc đũa chỉ huy của vị nhạc trưởng -nhịp nhàng - đúng chỗ - đúng thanh điệu... thể hiện kết quả của một quá trình luyện tập gian khổ và trình độ diễn xuất cao.
Dòng thác âm thanh cùng lời ca kỳ diệu đưa cả người hát và người nghe vào trạng thái thăng hoa, ngây ngất như trong mơ trong mộng. Bỗng nhiên, một giọng nữ trong veo cất lên cao vút. Một giọng độc xướng kỳ lạ, nhưng lại xuất hiện ở vị trí không dành cho những người độc xướng! Vị nhạc trưởng ngỡ ngàng, ngẩng đầu; dàn hợp xướng dường như bắt đầu rối loạn... may thay, sự cố chỉ xảy ra trong một vài giây, ngay lập tức mọi thứ lại trở về quỹ đạo của nó và buổi biểu diễn đã kết thúc mỹ mãn.
Những tràng vỗ tay như sấm và nghi lễ tặng hoa vừa chấm dứt thì vị nhạc trưởng đã hầm hầm lao vào phía sau sân khấu:
- Ai đã hát lạc giọng.
- Là tôi ạ... - Một cô gái mới nhập đoàn không lâu đang thút thít ngồi khóc.
Đúng lúc đó, một vị thượng khách bước vào, ông nhạc trưởng đành phải tươi cười bước ra nghênh tiếp.
- Tôi rất muốn gặp cô gái đã hát lạc giọng - vị giáo sư âm nhạc nổi tiếng nói - đã lâu lắm rồi, tôi chưa được nghe một giọng nữ cao nào đẹp và mượt mà như vậy. Nếu biết cách huấn luyện, chúng ta sẽ có được một ca sĩ lớn.
Thế là cô gái hát lạc giọng bị cả đoàn chỉ trích đó đã trở thành cô học trò của vị giáo sư nổi tiếng. Quả nhiên, sau vài năm, cô bé lọ lem đó đã trở thành một ngôi sao lớn trong giới ca nhạc.
Một số người khi nhìn thấy cái sai của người khác nhưng có người lại nhìn thấy được cả ưu điểm trong những sai lầm. Để có thể trở thành loại người thứ hai, chúng ta cần phải vừa có lòng bao dung vừa có trí tuệ.
Theo www.nld.com.vn
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Ba T9 14, 2004 8:11 pm
Viết bởi ndtrungdung
Năm lên năm tuổi, Glenn Cunningham bị bỏng nặng ở cả hai chân. Các bó sĩ bó tay và đều cho rằng đây là một ca không có hy vọng hồi phục, anh sẽ phải sống suốt đời trên xe lăn. “Cậu ấy sẽ không bao giờ đi lại được nữa” - họ nói – “không có cách nào”.
Các bác sĩ khám đôi chân của Glenn Cunningham, nhưng họ không thể hiểu thấu trái tim của anh. Bất chấp những lời của bác sĩ, anh bắt đầu tập đi. Dù vẫn phải nằm trên giường với đôi chân đỏ ửng đầy sẹo, Glenn tuyên bố:”Tuần tới tôi sẽ ra khỏi giường và tập đi”., và anh đã làm đúng như thế.
Mẹ anh kể lại bà đã từng vén tấm màn lên, nhìn qua cửa sổ, quan sát Glenn nhổm dậy, bám lấy một chiếc cày cũ để giữa sân. Nắm chặt tay cầm, anh bắt đầu nhúc nhích đôi chân cong vẹo đầy thương tật của mình. Rồi lết tới từng bước một cách đau đớn, anh gần như bước đi được. Anh dần dần chạy được, bước chạy ngày càng nhịp nhàng. Khi bắt đầu chạy được, anh càng thêm quyết tâm.
-Tôi luôn tin tưởng rằng tôi có thể đi lại được, và tôi đã làm. Bây giờ tôi có thể chạy nhanh hơn bất cứ người nào.
Điều này anh cũng làm được.
Anh trở thành vận động viên chạy cự ly 1500 mét. Vào năm 1934, anh lập kỷ lục thế giới với thành tích 4 phút 6 giây. Anh được tôn vinh là một vận động viên xuất sắc của thế kỷ tại Madison Square Garden.
Jeff Yalden(trích từ sách “Những vòng tay âu yếm”)
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Tư T9 15, 2004 1:26 am
Viết bởi ndtrungdung
Trong mỗi cuộc đời, một cơn mưa nhỏ sẽ rơi nhưng nếu có một người bạn, bạn sẽ chịu đựng được tất cả, vì người bạn sẽ như cây dù che trên đầu bạn và giúp bạn nghĩ đến những ngày nắng ấm.
Trong mỗi cuộc đời, có ngày nọ sẽ yếu nắng mặt trời, nhưng nếu có một người bạn, dẫu trời nắng có yếu đi cũng không sao. Bởi vì, bạn có thể chia sẻ những khoảng thời gian ấm áp với một người bạn - điều ấy rất quan trọng. Vì bạn có thể nói chuyện và đi dạo cùng nhau, hoàn toàn không lo âu khi tay trong tay...
Trong mỗi cuộc đời sẽ có một cơn gió nhẹ tạt ngang qua, nhưng nếu có một người bạn - người có thể đi cùng đường với bạn - bạn sẽ được hướng dẫn chọn lựa nẻo đường nên đi... Bởi người bạn ấy sẽ bày tỏ quan điểm của họ và thêm vào đó một tiếng nói mới.
Trong mỗi cuộc đời, một người bạn sẽ đến với bạn, bạn sẽ thấy mình được quan tâm và sẻ chia...
(trích từ "Sự hiện diện mạnh mẽ")
Re:Sống đẹp
Đã gửi: Tư T9 15, 2004 8:04 am
Viết bởi Kid
Một nhà hùng biện nổi tiếng đã mở đầu buổi diển thuyết của mình bằng cách giơ tờ 20 đôla lên và hỏi hơn hai mươi người tham dự rằng “Ai muốn có tờ 20 đôla này?” và dĩ nhiên là có rất nhiều người giơ tay lên.
Ông nói: “Tôi sẽ đưa tờ 20 đôla này cho một người trong số các bạn nhưng đầu tiên tôi làm điều này đã”. Ông bắt đầu vò nát tờ 20 đôla đó và hỏi tiếp: “Còn ai muốn lấy tờ 20 đôla này nữa không?”. Vẫn có nhiều người giơ tay.
“Ðược, vậy nếu tôi làm như thế này thì sao?” Ông ném tờ 20 đôla xuống sàn, dùng giầy dẫm mạnh lên. Sau đó, ông nhặt nó lên. Bây giờ tờ 20 đôla đã nhàu nát và bẩn thỉu. “Nào giờ thì ai muốn có nó nữa?”, ông hỏi và vẫn có nhiều cánh tay đưa lên tuy ít đi so với ban đầu.
“Các bạn thân mến, các bạn vừa được học một bài học về giá trị. Dù tôi có làm gì với đồng tiền này thì các bạn vẫn cần nó vì giá trị của nó vẫn không hề giảm sút. Nó vẫn có giá là 20 đôla”.
"Khoẻ mạnh hay ốm yếu, thành công hay thất bại, đối với bạn bè, người thân, những người yêu mến bạn, bạn vẫn thật cần thiết. Giá trị của bạn là ở chính con người bạn. Bạn thật đặc biệt. Hãy luôn nhắc mình nhớ điều đó. Ðừng ngồi đếm những nỗi buồn mà hãy đếm xem bạn đã có bao nhiêu lần hạnh phúc.
“Chúng ta có thể bị đánh gục, bị vò xé, bị giày xéo trong bùn đen bởi những quyết định sai lầm, những tình huống “đen đủi” bất chợt hiện ra cản con đường khiến mình cảm thấy mình dường như chẳng có giá trị. Nhưng dù điều gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra... bạn hãy luôn nhớ rằng bản thân bạn thật đáng quý và giá trị ấy sẽ không bao giờ mất đi, "Và hãy giữ cho những giá trị đừng bao giờ mất đi bạn nhé”.