Hôm nay gọi về nhà, gặp được ông bà già, mừng dể sợ. Sao mình lại lười gọi hay viết thư cho nhà thế, cứ như hồi mới sang Nhật gọi về gia đình thường xuyên có phải ông bà già vui hơn không???Bất hiếu quá!! Dạo này khí huyết không thông, có quá nhiều thứ chưá trong đầu mà không có chổ chia bớt. Cứ chịu thế này thì khổ quá! Giá như lúc này gặp được mấy đứa bạn lòng xả bớt đi thì hay , nhưng làm sao mà gặp được tụi nó.
Bí quá, vào cái NKSNDD này giải đi một ít.Up lên xong nhẹ người đi nhiều[smile]
Cuối cùng thì hôm nay cũng là hạn cuối nộp hồ sơ của trường đã từng là 第一希望 của mình.Đúng là trước khi thi thì mình đã ko cân nhắc kĩ giữa khả năng và sở thích.Hay là mình đã hèn nhát ko dám theo đuổi đến cùng?Thật chẳng có gì đáng sợ bằng cảm giác mình phải đứng trước 2 con đường mà cả 2 mình đều ko biết ở phía trước điều gì đang đợi mình.Có lẽ đây cũng là bài học nữa cho mình,cho những lựa chọn về sau,sau nữa... Anh Ngọc ơi,lại thay đổi biểu tượng rồi à?
Thôi không sao đâu em,rồi mọi chuyện sẽ ổn!Nhưng cũng thật nhớ mấy hôm nhậu nhẹt với nhau ở Chiba em nhỉ?Vui phết... Cứ mỗi lần đổi avator là một lần anh muốn làm mới mình bằng một suy nghĩ khác...
Cuộc đời giống như một cuộc lữ hành,và hôm nay mình lại phải dời xa mảnh đất 松本 này.Một cuộc sống mới lại bắt đầu.
Lâu lâu lại quay về đây! Từ nagano qua đây gần òm mà!Năm nay có hai cô bé xinh xắn đảm đang lên đây anh em ta sẽ đỡ lo phần mồi,hihi!Nhớ rủ Dai ca Thay đi nữa hé!