Lâu lắm rồi trang web Đông Du không được có những vần thơ lãng mạn thế này. Trang văn nghệ như có thêm sức sống mới ,. Cảm ơn anh nguyenbs và những điều vô nghĩa của anh...[smile]
Lâu lắm rồi trang web Đông Du không được có những vần thơ lãng mạn thế này. Trang văn nghệ như có thêm sức sống mới ,. Cảm ơn anh nguyenbs và những điều vô nghĩa của anh...
T. và H. là một đôi yêu nhau, và là hai người bạn của tôi, đúng hơn là 2 đứa em. H nhận tôi làm anh từ hồi còn học ĐH, hai thằng suốt ngày lê la rượu chè đàn hát suốt một thời SV. Rất đẹp trai với đôi mắt luôn mở to, đầy tin cậy. Nó sống nội tâm nhưng lại giao thiệp rộng, ai cũng quý. Sau một cuộc tình đơn phương kéo dài gần 2 năm, rồi H gặp T, một cô gái ít hơn nó 2 tuổi, rất hiền lành và dễ mến. Tôi cảm tưởng tình yêu ấy thật hiếm hoi trong cuộc sống, thật đẹp đẽ biết bao.
Thế rồi chàng trai quả cảm ấy thay đổi, thay đổi một cách bất ngờ và tàn tệ, đến không cứu vãn nổi. Một sự đổi thay về nhân cách và lối sống làm người thân (trong đó có tôi và T) thực sự đau lòng. Chỉ một thứ duy nhất trong nó không đổi: tình yêu với T. Tất nhiên cô gái hiền lành kia không tha thứ, vì cô ấy là một người bình thường với tình yêu và xúc cảm bình thường, không phải thánh nhân...
Cách đây ít hôm ngồi lại với nó, vẫn gương mặt ấy, cử chỉ ấy, cái giọng nói ấy. Nó chia tay tôi bằng một câu phương ngôn ngày xưa tôi hay nói với nó: "Cuộc đời là một củ hành, càng bóc càng cay, khi bóc xong rồi thì mắt đã nhòa lệ".
Và tôi đã viết Không tha thứ dành riêng cho câu chuyện ấy. ...
Không tha thứ Tặng T. và H.
Anh tìm thấy chính mình rồi đánh mất Giống như tóc thề, em nuôi rồi lại cắt. Lầm lỗi thay tên bằng lãng quên (Nhưng sám hối đâu chỉ cần cúi mặt...)
Số phận chỉ là con số không hình hài Sao anh cõng suốt đời đến nhàu nát hai vai. Vẫn biết, đôi khi tha thứ không cần thiết Nên khoảng lặng đêm nay em đã giữ thật dài.
- Thì cuối con đường là một ngã ba Nhưng em biết không, hành trình đã rất xa. Nhất là khi hai đứa mình tim đã mỏi...
Khoảng lặng vỡ òa.
Có gì khác nhau giữa củ hành và một nỗi đau Khi cả hai cùng làm nên nước mắt?
Lâu rồi không được đọc thơ của anh NGuyên, thấy nhớ nhớ quên quên một điều gì đó. Có lẽ là tâm trạng khắc khoải rất nam tính trong những vần thơ của anh. "Anh sợ buồn như trẻ sợ bóng đêm Em biết không em tôi đang buồn khổ Ngày thiếu nắng vàng. Hồn anh thiếu gió Nên cứ vật vờ trong ký ức về em." Mấy ngày nay trong đầu thường xuyên hiện lên mấy câu thơ trên, chẳng hiểu vì sao nữa. Chỉ biết mình thích và nhớ nó, vậy thôi.
Hì hì, em có biết ai nhớ được một câu thơ anh, sẽ làm anh vui một ngày không? Em làm anh vui suốt tuần mất :D
P.S. Tim thiếu nắng vàng em ạ. Ngày có nắng chỉ là nắng của trời. Tim có nắng mới là nắng của người. Nắng ấy mới là nắng ấm...
Lâu rồi không được đọc thơ của anh NGuyên, thấy nhớ nhớ quên quên một điều gì đó. Có lẽ là tâm trạng khắc khoải rất nam tính trong những vần thơ của anh. "Anh sợ buồn như trẻ sợ bóng đêm Em biết không em tôi đang buồn khổ Ngày thiếu nắng vàng. Hồn anh thiếu gió Nên cứ vật vờ trong ký ức về em." Mấy ngày nay trong đầu thường xuyên hiện lên mấy câu thơ trên, chẳng hiểu vì sao nữa. Chỉ biết mình thích và nhớ nó, vậy thôi.
Trong đôi mắt em cả một trời lừa dối Một chút ngây thơ Bao nhiêu là vô tội. Ta vật vờ đi dọc cơn mơ Rồi thả hồn mình lạc lối.
Trong đôi mắt em từng giọt dài lệ nhỏ Ta tưởng có nỗi đau Nên ghì vai ôm về dành dỗ. Ôi, vắng những nỗi đau thì đời cũng có sao. Lệ thường có đáng là bao.
Trong đôi mắt em Có một ta ngân nga câu hát cũ Đàn chiều đã trùng dây Thanh âm trầm ru em cơn ngủ -À ơi Trăng bạc, đêm mòn, ngủ ngon đôi mắt nhé. Sớm mai đây lại xây đời dâu bể Tình này gửi lại em thôi Buồn này tôi nhận về tôi.
Hai người đàn ông lấp đầy căn phòng trống Rót câu chuyện buồn giọt đục, giọt trong Nắng vỡ ra trên từng mảng rêu quặn đau ô cửa sổ Của hai thế hệ cách nhau hai đáy ly vàng võ Đốt thế giới vào lòng.
Em Cứ khóc suốt đời sao? Người bạn của anh đã chết Chiếc hôn xưa chắc đã lạnh tự thuở nào.
Như hai mé song song của một đường ray bất tận Cứ thế bọn mình tồn tại bên nhau Nhàu nát tháng ngày, nhàu nát nỗi đau Nhàu nát yêu thương, nhàu nát từng câu chữ.
Như con đom đóm đêm lập lòe quanh ô cửa sổ Em chập chờn sáng, chập chờn tối, tất cả đều lặng lẽ.