Bạn đang xem trang 6 / 10 trang

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 08, 2004 11:27 am
Viết bởi ndtrungdung
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.

Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.

Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.

Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

(sưu tầm từ Internet)



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 08, 2004 2:59 pm
Viết bởi ndtrungdung
* Nếu bạn bị tắc đường hay kẹt xe, đừng thất vọng. Bởi còn rất nhiều người trên thế giới này mà đối với họ, lái xe là một ước muốn không bao giờ thực hiện được.
* Nếu bạn bị thất vọng vì một chuyện tình cảm đang đến hồi tan vỡ. Hãy nghĩ đến những người chưa bao giờ biết thương yêu và được yêu thương như thế nào ?
* Nếu bạn bị hỏng xe và phải dắt bộ đến trường. Hãy nghĩ đến những người tàn tật chỉ mong có cơ hội để được đi bộ vài bước.
* Nếu bạn cảm thấy mất mát và tự hỏi mình cuộc sống là gì và có mục đích gì. Hãy nghĩ đến những người bệnh tật biết trước mình không sống được bao lâu nữa và sẽ không còn cơ hội để tự hỏi mình như thế nữa.



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 08, 2004 9:44 pm
Viết bởi catramden
Bài của anh viết dài quá . Chắc mỏi tay lắm nhỉ

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 09, 2004 9:49 am
Viết bởi ndtrungdung
Cô bé 11 tuổi Angela bị mắc một căn bệnh làm suy nhược hệ thống thần kinh. Cô bé không thể đi lại được và các cử động khác cũng rất khó khăn. Các bác sĩ không hy vọng chữa khỏi bệnh cho cô bé. Họ tiên đoán rằng cô bé sẽ phải dính liền với cái xe đẩy trong suốt quãng đời còn lại của mình. Họ nói rằng chỉ có vài người, có thể quay lại cuộc sống bình thường sau khi mắc bệnh. Cô bé không nản lòng. Ở đó, trên giường bệnh, cô bé sẵn sàng thề với bất kỳ ai sẵn lòng nghe cô rằng cô chắc chắn sẽ đi lại được như cũ vào một ngày nào đó.

Cô bé được chuyển đến một bệnh viện chuyên phục hồi chức năng tại vùng San Francisco Bay. Tất cả các phương pháp mà có thể áp dụng cho trường hợp của cô bé đều được sử dụng. Các bác sĩ cảm phục tinh thần không bị khuất phục của cô. Họ dạy cho cô tưởng tượng - hình dung ra cô đang đi lại. Nếu không mang lại kết quả gì khả quan thì việc này cũng đem lại cho cô bé niềm hy vọng và làm một việc tích cực để lấp bớt những giờ dài đằng đẵng ở bệnh viện. Angela sẵn lòng làm tất cả các việc cực nhọc, như các bài tập trong bể nước, xoa bóp hay các bài tập thể dục. Và cô cũng rất cố gắng trong việc nằm và tưởng tượng, hình dung cô đang đi, đi, đi!

Một ngày kia, khi cô đang tập trung căng thẳng với tất cả sức lực của mình, tưởng tượng hai chân của mình đang chuyển động, thì giống như có một điều kỳ diệu xảy ra: Cái giường chuyển động! Nó chuyển động quanh phòng! Cô bé hét lên "Nhìn nè, coi cháu làm được gì nè! Nhìn coi! Nhìn coi! Cháu làm được rồi! Cháu đang chuyển động, cháu đã chuyển động!"

Dĩ nhiên trong thời điểm đó thì tất cả mọi người trong bệnh viện cũng đều kêu lớn, và chạy tìm chỗ trú. Mọi người thì la hét, các thiết bị thì đổ vỡ, kiếng bể khắp nơi. Bạn cũng hiểu, đó là cơn động đất ở San Francisco. Nhưng không nên nói lại điều đó với Angela. Cô bé tin rằng cô đã làm được điều đó. Và bây giờ, sau vài năm, cô bé đã quay trở lại trường. Trên đôi chân của mình. Không có nạng, không có xe đẩy. Bạn cũng biết đó, đối với một người mà có thể tạo ra cơn động đất ở giữa San Francisco và Oakland thì việc chiến thắng một bệnh tật nhỏ nhoi tầm thường thì quá là đơn giản, phải không các bạn?

Tác giả: Hanoch McCarty



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 09, 2004 10:11 am
Viết bởi ndtrungdung
to catramden: cám ơn sự quan tâm của em.
Mong em và mọi người tiếp tục ủng hộ mục "Sống Đẹp".THANKS
[cool][grin]

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Năm T9 09, 2004 10:18 am
Viết bởi wasabi
Mới đọc được có một bài nhưng thấy ý nghĩa lắm ndtrungdung!!![bravo]
Bài của anh viết dài quá . Chắc mỏi tay lắm nhỉ

catramden ơi!Em học nhiều quá hay là đang chán đời vậy em ,thấy em nói chuyện hổng giống ai [frown][grin][grin][grin].Muốn nói gì thì quan trọng không phải ngắn dài mà là diễn đạt cho hết ý cần nói .Đúng không???

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Sáu T9 10, 2004 10:44 am
Viết bởi ndtrungdung
         Một buổi tối nọ, tôi và cậu con trai tám tuổi Zakariya ngồi xem bản chương trình truyền hình để coi hôm nay có gì đáng xem không.
         “Ồ, có một cuộc thi sắc đẹp này” tôi nói. Zakariya không hiểu nên tôi giải thích cho cháu rằng đây là cuộc thi để chọn ra người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
         Con trai tôi đã làm cho tôi hết sức bất ngờ khi cháu hỏi một cách hết sức thật lòng:”Thế sao mẹ không tham gia vậy mẹ?”



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Sáu T9 10, 2004 5:22 pm
Viết bởi ndtrungdung
Khi Mark, con trai tôi, lên lớp ba, cậu đã để dành tiền quà vặt suốt hai tháng liền để mua quà cho người thân nhân ngày lễ. Cậu đã để được 20 đôla. Vào ngày thứ bảy, Mark tuyên bố rằng cậu đã lập xong danh sách các món cần mua và có đủ tiền trong túi.
Tôi chở cháu đến cửa hàng địa phương. Mark lấy môt cái giỏ sách và đi vào một mình trong khi tôi kiên nhẫn đọc sách bên ngoài. Mark mất tới 45 phút để lựa quà. Cậu mỉm cười vui sướng khi tiến đến quầy thu ngân. Viên thu ngân cầm lấy túi hàng và tôi lịch sự quay đi chỗ khác. Mark không mua lố tiền; cậu thọc tay vào túi tìm tiền nhưng không có gì trong túi cả. Túi cậu đã bị thủng. Mark đứng ngay giữa cửa hàng, tay nắm chặt cái túi, nước mắt chảy dài trên má, Cả người cậu bé rung lên trong cơn nức nở. Thế rồi, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Một khách hàng bước lại gần Mark, bà ngồi xuống, quàng tay ôm lấy Mark và nói: ”Cô sẽ rất vui nếu cháu để cô thay cháu trả tiền. Đó là một món quà rất tuyệt vời dành cho cô đấy. Cô chỉ mong rằng, sau này, cháu sẽ lại giúp cho người khác. Khi cháu lớn lên, cháu hãy đến với những người cần giúp đỡ. Khi cháu giúp người khác , cháu sẽ cảm thấy vui như ta bây giờ vậy”. Mark nhận tiền, lau nước mắt và chạy nhanh đến quầy tính tiền. Tôi nghĩ năm đó, niềm vui của chúng tôi khi nhận quà cũng chỉ gần bằng niềm vui của bé Mark khi tặng quà.
Tôi luôn muốn nói lời cảm ơn với người phụ nữ tuyệt vời đó. Tôi muốn kể cho bà ấy biết rằng, bốn năm sau, Mark đã về nhà để lấy chăn mền, áo khoác cũ cho những nạn nhân trong đám cháy ở Oakland; lúc đó, cháu cũng nhớ tới bà. Tôi muốn kể với bà ấy rằng, mỗi lần tôi đem thức ăn cho người vô gia cư, tôi nhớ đến bà. Cuối cùng, tôi muốn hứa với bà ấy rằng:Mark sẽ không bao giờ quên san sẽ lòng tốt của mình

(trích từ "Những vòng tay âu yếm")





Re:Sống đẹp

Đã gửi: Sáu T9 10, 2004 11:22 pm
Viết bởi ndtrungdung
Vào năm 1904, một lán trại được dựng lên cho các kỹ sư xây dựng đường sắt trú ngụ trong thời gian thi công tại vùng Tennessee. Lán trại bao gồm mười lều dành cho nam giới, môt chỗ ở giữa để đốt lửa trại, một nhà bếp và các thiết bị khảo sát tân tiến thời đó. Thời đó làm kỹ sư đường sắt là một nghề cao quý mà ai cũng muốn, chỉ có duy nhất một trở ngại thực sự đáng quan tâm đó là sự thiếu thốn trầm trọng những phụ nữ trẻ đủ tư cách đối với họ.
Benjamin Murrell là một trong các kỹ sư đó. Một thân hình cao lớn, chững chạc với vẻ hóm hỉnh kín đáo và rất nhạy cảm đối với tất cả mọi người, Benjamin cảm thấy thích thú công việc và cuộc sống tại đây. Mẹ chàng qua đời khi chàng chỉ mới 13 tuổi, chính sự mất mát quá sớm đó khiến chàng trở thành típ người cô đơn.
Giống như bao đàn ông khác, đôi khi Benjamin cũng trông ngóng để có một người bạn gái, nhưng chàng không hề nói cho ai nghe và chỉ có Thượng Đế mới biết được sự khắc khoải này mà thôi. Vào cái ngày mùa xuân đáng nhớ ấy, một tin đồn hân hoan đang lan khắp các láng trại: em vợ của trưởng nhóm, Virginia, sẽ tới đây chơi! Họ chỉ biết có ba điều về nàng: mười chín tuổi, chua có người yêu và rất xinh đẹp. Đến xế chiều thì cánh đàn ông chỉ toàn nói chuyện về chàng mà thôi. Cha mẹ nàng gửi nàng đến lán trại để tránh trận dịch sốt vàng da đang hoành hành vùng thung lũng phía nam, và nàng chỉ ở lại đây ba ngày. Có người kiếm được tấm hình của nàng và thế là tất cả chuyền tay nhau xem tấm hình đó hết sức trân trọng và tán đồng về vẻ đẹp của nàng.
Benjamin quan sát cảnh lu bu của bạn bè với một nụ cười tự mãn. Chàng trêu chọc vì họ đã tỏ ra rất ngớ ngẩn trước một cô gái mà họ thậm chí chưa hề gặp bao giờ. Một người trong số bạn bè chống trà:
-Hãy nhìn thử tấm hình của nàng xem, Ben. Xem đi rồi hãy nói rằng anh chẳng thèm quan tâm tới nàng.
Nhưng Benjamin chỉ nhún vai và quay người đi mất, miệng cười khúc khích cười.
Hai ngày sau đó cánh đàn ông tỏ ra xao lãng và khó lòng tập trung vào công việc. Chuyến xe lửa sẽ đến vào sáng sớm thứ bảy, và họ bàn với nhau cách tiếp đón nàng sao cho thật chu đáo. Ai cũng tắm rửa sạch sẽ, hai mươi cái đầu được cắt tỉa gọn gàng, xịt keo láng mượt, và chải ngược ra sau, tất cả sẽ có mặt tại sân ga để đón cô gái xinh đẹp ấy.
Mọi người đều quá chộn rộn đến nỗi không để ý đến khuôn mặt của Benjamin khi chàng lần đầu tiên xem tấm hình của nàng. Họ không thấy cách chàng nâng niu tấm hình trong hai bàn tay to lớn của mình như nâng niu một báu vật. Họ đã bỏ qua nét mặt của Benjamin khi chàng lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp sắc sảo của nàng. Thế là tất cả đàn ông trong lán trại bất thình lình trở thành đối thủ của chàng. Và họ cũng không để ý chuyện Benjamin vào trong lều, lấy ba lô và rời khỏi lán trại khi mặt trời chìm khuất.
Sáng hôm sau mọi người tề tụ đông đủ ở sân ga. Gia đình Virginia đến đón nàng không thể nhịn cười khi đảo mắt nhìn quanh những gương mặt bóng láng vì cạo râu quá kỹ. Nhiều chàng dừng chân bên đường để hái những bông hoa dại kết thành bó hoa tặng nàng.
Cuối cùng hồi còi tàu dài cũng vang lên và chiếc xe lửa mong đợi đang từ từ dừng lại. Virginia bước cuống sân ga, tiếng trầm trồ của mọi người vang lên. Nàng đẹp hơn cả trong tấm hình!. Và sau đó những trái tim rộn ràng của các anh chìm trong nỗi thất vọng. Ngay trước mặt họ, tay trong tay với nàng mang dáng dấp độc quyền sở hữu, đó chính là Benjamin Murrell. Nhìn cách nàng ép mình vào chàng và ngước nhìn ánh mắt chàng, họ biết rằng mọi sự chuẩn bị đã trở thành công cốc.
Sau này, một người bạn hỏi Benjamin:
-      Anh làm thế nào được như vậy?
-      Vâng, tôi biết mình không thể có cơ hội nào khi tất cả các anh vây quanh nàng. Tôi quyết định phải gặp nàng trước tiên nếu như muốn được nàng chú ý, thế là tôi đi bộ đến nhà ga trước đó để đón nàng.
Một người buột miệng hoài nghi hỏi:
-      Nhưng nhà ga gần nhất cách xa tới mười bảy dặm cơ mà!. Anh đã đi bộ mười bảy dặm để đón nàng?. Anh đã đi suốt đêm sao?.
-      Đúng như thế - Benjamin khẳng định.
Benjamin đối xử rất tốt với Virginia, rồi sau đó họ lấy nhau. Họ có năm đứa con. Điều mà tôi biết về họ đó là họ cùng nhau sống và làm việc trong mối quan hệ rất chung thủy với nhau, đối xử với nhau trân trọng, mỗi người đều có tính hài hước, nuôi dưỡng con cái trong tình yêu chan hòa, và chăm sóc nhau trong những lúc khó khăn nhất của cuộc sống.
Tôi là cháu của Virginia, thuờng nghe bà kể hồi xưa bà từng đẹp như thế nào, về người đàn ông đi bộ suốt đêm mười bảy dặm đường để giành lấy cơ hội gặp người trong mộng và tuyên bố với nàng rằng nàng chính là vợ mình.

(trích từ "Niềm tin mạnh mẽ")



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Bảy T9 11, 2004 8:42 am
Viết bởi Kid
Tình bạn chân thành sẽ giúp con người vượt qua những thử thách khắc nghiệt. Có tình cảm quý giá này, bạn sẽ tới được thiên đường hạnh phúc của cuộc sống.

Hai người bạn thân - một người cao gầy, một người lùn và gù - cùng nhau vượt qua sa mạc đã nhiều ngày. Họ chia sẻ với nhau từng giọt nước, từng miếng ăn. Nhưng rồi, nước cạn, biển cát trắng đi mãi chưa thấy bờ khiến họ lóa mắt, cơn khát dữ dội khiến họ lả dần và cuối cùng ngã gục.

Rồi hai người mơ thấy họ đang đi dưới bóng những cây cọ xanh mướt trong một ốc đảo. Con đường nhỏ dẫn họ lên một ngọn đồi thoai thoải. Một bức tường đá trắng cao ngất chạy ven đường đưa họ tới một cánh cổng lớn. Chưa bao giờ trong đời họ được chiêm ngưỡng cảnh thần tiên như vậy: Tòa nhà đồ sộ bằng đá cẩm thạch trắng chạm trổ những bức tranh bằng vàng. Cây trong vườn mọc ra quả trân châu, những hạt kim cương lóng lánh trên cánh hoa như những giọt sương.

Ngắm đã mắt, hai người suýt quên mất rằng họ đang khát cháy họng. Còn đang ngó ngang ngó dọc xem có ai để hỏi xin nước uống thì bỗng đâu một đàn chó hung dữ xông ra. Hai người kéo nhau bỏ chạy, tuy nhiên anh chàng lùn và gù xấu xí chậm chân hơn bị chó táp mất một ống tay áo. Đúng lúc đó một người đàn ông béo tốt xuất hiện. Bạo dạn hơn, anh chàng cao gầy ngỏ lời xin nước uống. Người đàn ông hất hàm chỉ hồ nuôi cá kiểng giữa sân.Vục mặt xuống hồ uống nước xong, anh ta ngẩng lên hỏi: "Thưa ông, nơi đây đẹp quá, phải chăng là chốn thiên đường?". "Chính thế, đây là thiên đường. Anh có thể ở lại đây hưởng phúc", người đàn ông đáp.

Đúng lúc đó, anh bạn gù vẫn còn sợ chó nên thập thò sau bức tường đá. "Xin ông làm ơn cho người bạn tốt nhất của tôi cùng uống nước", người cao gầy nói, tay vẫy gọi bạn. Người đàn ông ngó ra cổng và đột nhiên gạt phắt: "Ở đây ta không tiếp giống quái dị đó. Nếu anh đòi vậy, các anh đi khỏi chốn này ngay".

Năn nỉ không xong, hai người bạn dắt nhau ra đi. Lối nhỏ gập ghềnh đưa họ tới một ngôi nhà bằng gỗ nằm bên bãi cỏ. Ngôi nhà không có hàng rào, lũ trẻ con nô đùa ầm ĩ trên một khoảng sân đất. Hai người bạn gặp một người phụ nữ đang cuốc đất. "Các vị khát nước phải không?". Không chờ câu trả lời, người phụ nữ quay lại nói với vào trong nhà. Một cô bé chạy ra, tay bưng bình gốm mẻ miệng đựng nước và một cái chén. Đon đả rót nước mời khách, cô bé nhoài người vặt một tàu lá to đưa cho họ làm quạt.

Nghỉ ngơi một hồi, hai người bạn xin phép chia tay. Được mấy bước, người lùn quay lại hỏi: "Thưa bà chốn này là đâu vậy?". "Đây là thiên đường", người phụ nữ đáp. "Nhưng lúc nãy chúng tôi cũng đã ghé một chỗ mà người ta cũng bảo ở đó là thiên đường", người khách thắc mắc. "Chỗ ngôi nhà có tường cao có thả chó canh giữ, đúng không?", người phụ nữ hỏi lại. Rồi bà nói cả quyết: "Đấy là địa ngục. Ở đây không ai bắt các vị phải bỏ người bạn tốt nhất của mình".

 Nguồn tin: Theo Nhân dân