Bạn đang xem trang 5 / 10 trang

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Bảy T9 04, 2004 10:51 am
Viết bởi ndtrungdung
Một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công thể hiện tài năng của mình.

Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một. Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang bình thản đậu trên tổ của mình... "Bình yên thật sự". "Ta chấm bức tranh này!" Nhà vua công bố  
Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên.

(trích từ sách "Quà tặng của cuộc sống")



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Bảy T9 04, 2004 11:03 am
Viết bởi ndtrungdung
Chào các bạn!!!
Hôm nay, mình sẽ post một bài viết thật nói về tình mẫu tử cao cả. Câu chuyện xảy ra trong cuộc khủng bố con tin tại một trường học ở Beslan, Nga.

Câu chuyện 1 bà mẹ phải bỏ lại con làm con tin


Khi Zalina Dzandarova bế Alan chạy khỏi trường học, Alana 6 tuổi cố níu tay mẹ, khóc đòi theo. Zalina lòng đau như cắt nghe tiếng khóc của con ngày càng xa.....

Ngày 1/9 là ngày đầu tiên cô bé Alana 6 tuổi đi học. Bé háo hức mặc quần áo đẹp cùng mẹ và em Alan 2 tuổi tới trường dự ngày khai giảng.

Nhưng khi các thầy cô, phụ huynh và học sinh đang xếp hàng, một chiếc xe tải đỗ xịch trước cổng trường và khoảng 17 tay súng xông vào cầm súng trường bắn chỉ thiên.

Zalina vội bế con chạy vội vào một lớp học, nhưng họ bị bắt ra và đưa tới phòng tập thể dục của trường. Có khoảng 1.000 người đang chen chúc ở đây. "Chúng nói chúng là người Chechnya. Chúng bắt mọi người ngồi xuống và đặt mìn quanh trường, ngay trước mắt chúng tôi. Chúng có rất nhiều súng và thuốc nổ" - cô kể lại - "Chúng dẫn 20 người đàn ông sang phòng khác. Hôm sau, chỉ còn 10 người quay về". Zalina nghĩ rằng những người kia đã chết. Bọn bắt cóc nói rằng quân Nga bắn chết họ.

Ban đầu, bọn bắt cóc cho phép mọi người được uống nước từ vòi nước. Rồi chúng khóa vòi trong tức giận vì Tổng thống Bắc Ossetia và Ingushetia không đến như chúng muốn. Thế là bọn trẻ phải ăn sữa đặc bằng thìa.

Sáng đến ngày thứ 2, mọi người đều mệt mỏi, nhất là bọn trẻ. Zalina nói: "Lũ trẻ không chịu được nữa. Chúng không có đủ nước".

Trong khi đó, các tay súng luôn tỏ căng thẳng, chúng đi quanh phòng, chĩa súng vào mặt con tin, hét lác bắt họ phải ngồi yên và không được nói chuyện. Zalina kể: "Chúng nói là sẽ để chúng tôi đi sau khi quân đội Nga rút khỏi Chechnya. Tôi nói là chúng tôi thì liên quan gì đến họ, nhưng chúng không nghe. Chúng bật tivi cho bà hiệu trưởng nghe và bà ấy bị sốc vì trên tivi họ nói chỉ có 354 con tin. Chúng tôi khoảng 1.000 người".

Khi Alan khóc vì đói, Zalina và một số bà mẹ được chuyển sang phòng khác có nước và đỡ nóng hơn. Sau đó, 1 nhân vật nước kính trọng trong vùng đến thăm trường và bọn bắt cóc nói là họ có "tin tốt". Họ sắp được trả tự do.

Chúng nói: "Gói ghém đồ đạc nhanh lên và mang con theo". Ngay sau đó, Zalina được biết là cô chỉ được phép chọn 1 trong 2 đứa con. Cô vội trao Alana cho cô em dâu 16 tuổi để cả 4 cùng được thả. Nhưng một tên nhìn thấy và hét lên: "Mày đi với thằng bé. Em mày ở lại đây với con gái mày".

"Tôi khóc. Tôi cầu xin chúng. Alana cũng khóc. Những người phụ nữ khác cũng khóc" - Zalina vừa kể vừa khóc - "Một tên nói: Nếu mày không đi ngay thì khỏi đi. Ở lại với các con mày rồi bọn tao sẽ bắn tất".

"Alana bám chặt lấy tôi. Nhưng chúng gỡ mẹ con tôi ra. Tôi không có thời gian để nghĩ gì cả. Tôi ôm chặt lấy Alan và bước ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng con gái khóc và gọi với theo. Trái tim tôi tan nát".

Nước mắt cô lã chã rơi xuống má Alan đang say ngủ: "Mọi người rất vui vì tôi và con trai được an toàn. Nhưng tôi sao có thể vui vẻ khi con gái vẫn ở trong đó".

(theo VietNamNet)



Chủ nghĩa khủng bố đã gây ra biết bao tan tóc cho nhân loại, và chúng ta - những con người yêu chuộng hoà bình phải kiên quyết đấu tranh với chủ nghĩa khủng bố.
Xin dành một phút cầu nguyện và tưởng niệm cho các nạn nhân - các em nhỏ.




Re:Sống đẹp

Đã gửi: Bảy T9 04, 2004 5:35 pm
Viết bởi ndtrungdung
NỖI ĐAU DA CAM - NỖI ĐAU DÂN TỘC




ĐỪNG QUÊN HỌ


Re:Sống đẹp

Đã gửi: Chủ nhật T9 05, 2004 9:29 am
Viết bởi ndtrungdung
To kohai DHS 2005: anh Dũng có 2 câu chuyện tặng đến chúng em đây.


ĐẠI BÀNG TRONG BÃO

Bạn có biết rằng đại bàng có thể dự báo trước được khi nào một cơn bão sẽ ập đến?
Khi đó, đại bàng sẽ bay lên một vùng rất cao và đợi những cơn gió bão thổi đến. Khi cơn bão thật sự đến, đại bàng xếp cánh lại để gió có thể nâng nó lên và nâng nó lên trên ngọn bão. Trong khi cơn bão hoành hành bên dưới, đại bàng ta vẫn ung dung bay vút ở phía bên trên.
Đại bàng không trốn tránh cơn bão. Nó chỉ lợi dụng cơn bão để nâng nó lên cao hơn. Nó vươn lên từ ngọn gió trong cơn bão.
Khi cơn bão cuộc đời ập đến với chúng ta và tất cả chúng ta hầu như đều phải trải qua, chúng ta có thể vượt qua được bằng cách củng cố tinh thần và niềm tin. Cơn bão không thể nào làm chúng ta khuất phục được.
Chúng ta có niềm tin để cưỡi lên những luồng gió mang đến bệnh tật, bi kịch, thất bại, và những thất vọng ….trong cuộc sống. Chúng ta có thể bay cao trong cơn bão.
Hãy nhớ rằng, không phải những gánh nặng trong cuộc đời đè chúng ta xuống, mà chính cách chúng ta xử lý những gánh nặng này mới làm chúng ta đi xuống.





BẠN CÓ THỂ LÀ BẤT CỨ THỨ GÌ BẠN AO ƯỚC

Ngày xưa, có một tổ đại bàng trên sườn đồi, bên trong có bốn quả trứng khá to. Một ngày kia, trận động đất làm cái tổ đung đưa, một quả trứng bị lăn xuống đồi, rơi vào một trại gà nằm bên dưới thung lũng. Những chú gà biết rằng chúng phải bảo vệ và chăm sóc cho quả trứng, vì thế một con gà mái xung phong đứng ra nuôi nấng và ấp ủ quả trứng đó.
Một ngày kia, quả trứng nở ra một con đại bàng xinh đẹp. Tuy nhiên, thật đáng buồn là đại bàng ta được nuôi nấng để trở thành một chú gà. Từ đó, con đại bàng chỉ biết có gia đình gà của mình thôi. Trong lúc chơi đùa trong vườn, đại bàng nhìn lên bầu trời và thấy một bầy đại bàng đang sải cánh. “Ô”, đại bàng kêu lên,” Ước gì tôi có thể bay lên như những chú đại bàng kia.” Bọn gà phá lên cười:”Anh không thể bay được như thế đâu. Anh là con gà và gà thì không thể bay được”.
Con đại bàng vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhìn ở gia đình thật sự của mình, ước mơ rằng nó nó có thể bay với chúng. Mỗi lần đại bàng thổ lộ ước mơ của mình thì nó được bảo rằng đó là điều không thể. Đó là điều đại bàng phải tin tưởng. Sau đó, đại bàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống cuộc đời như một con gà…..
Bạn có thể trở thành bất cứ ai bạn mơ ước; vì thế nếu bạn đã từng ao ước trở thành đại bàng, thì hãy theo đuổi ước mơ của mình; đừng bao giờ nghe theo lời của đàn gà.




Anh Dũng xin được ví chúng em là những con đại bàng. Chúng em là những người học sinh giỏi, ngoan được Thầy Hòe tuyển chọn từ khắp mọi miền đất nước. Mỗi chúng em đều có những rất ước mơ, lý tưởng của riêng mình. Qua 2 câu chuyện về con đại bàng trên, anh mong chúng em hiểu những gì anh muốn nhắn nhủ đến chúng em.
Anh chúc chúng em luôn có đủ tinh thần, niềm tin để vượt qua những khó khăn trong học tập, trong cuộc sống ở Đông Du nha.

Nếu bạn có ước mơ, thì hãy kiên trì với ước mơ đó.


Re:Sống đẹp

Đã gửi: Chủ nhật T9 05, 2004 10:10 am
Viết bởi Sindongtou
Em đã sang Nhật 3 năm rồi nhưng đọc truyện của anh vân cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.Cám ơn anh Dung nha .[tongue].Mong rằng k2005 hiểu được thông điệp này mà tiếp tục phấn đấu.

Re:Sống đẹp

Đã gửi: Hai T9 06, 2004 5:04 pm
Viết bởi Kid

Ngày xửa ngày xưa, có một tiều phu khỏe mạnh đến tìm gặp ông chủ xưởng gỗ để tìm việc làm và anh đã được nhận vào làm một công việc phù hợp với khả năng: đốn gỗ. Tiền lương được trả thật sự cao và điều kiện làm việc rất tốt. Chính vì lý do đó mà người tiều phu đã làm việc hết sức mình.

Ông chủ đưa cho ông một cái rìu và chỉ anh nơi để đốn gỗ. Ngày đầu tiên, người tiều phu mang về 18 cây.

“Thật tuyệt vời, hãy tiếp tục như thế”, ông chủ khích lệ.

Nghe những lời khuyến khích của ông chủ, người tiều phu gắng sức làm việc trong ngày tiếp theo nhưng anh ta chỉ mang về có 15 cây. Ngày thứ ba anh cố gắng làm việc hơn nữa nhưng anh cũng chỉ mang về được 10 cây. Những ngày tiếp theo số cây anh mang về ngày càng ít hơn.

“Tôi đã đánh mất sức mạnh của mình”, người tiều phu nghĩ thế. Anh tìm đến gặp ông chủ để nói lời xin lỗi và giải thích rằng anh không hiểu được tại sao lại như thế.

“Lần cuối cùng anh mài cái rìu của anh là vào khi nào”, ông chủ hỏi.

“Mài rìu ư? Tôi không có thời gian để mài nó. Tôi đã rất bận trong việc gắng sức đốn những cái cây”.

Cuộc sống của bạn cũng giống như người tiều phu kia, đôi lúc bạn rất bận rộn để hoàn tất công việc nhưng có vẻ như nó ngày càng tệ hơn. Hãy nghỉ ngơi và tìm cách mài lại “vũ khí” và bạn sẽ tìm thấy được sức mạnh của mình.

  Theo 7 Habits of Highly Effective People


Re:Sống đẹp

Đã gửi: Hai T9 06, 2004 5:11 pm
Viết bởi Kid
Những đồng xu lẻ đã làm thay đổi cuộc đời của hai người bạn. Chưa bao giờ những đồng xu lẻ lại trở nên có ý nghĩa đặc biệt như vậy.

Tôi và người bạn đồng hương học cùng đại học và trọ cùng phòng ký túc xá. Đều là thành viên đầu tiên của gia đình được bước chân vào đại học, chúng tôi là niềm tự hào của cha mẹ. Mỗi tháng, họ gửi cho chúng tôi một ít tiền để mua thực phẩm. Nhưng tháng đó, điện gửi tiền chưa đến.

Hôm đó là chủ nhật, mới ngày thứ năm đầu tháng mà hai đứa chỉ còn đúng một xu. Chúng tôi đến một trạm điện thoại, dùng nó để gọi cuộc gọi collect (người nhận cuộc gọi trả tiền) về nhà cách đó gần một ngàn cây số. Mẹ tôi bắt máy. Mẹ nói cha tôi bị bệnh và không làm việc được, vì vậy, không có cách nào gửi tiền cho tôi được. Mẹ xin lỗi tôi và nói rằng gia đình của bạn tôi cũng không khá hơn vì bà đã đến gặp họ. Họ trì hoãn thông báo cho chúng tôi vì hy vọng có thể tìm ra cách nào đó. Họ muốn tôi không nản chí vì chỉ còn một tháng nữa là kết thúc năm học. Tôi chỉ muốn bay về nhà ngay. Nhưng dù sao chúng tôi cũng đã dự định sẽ đi làm việc suốt mùa hè để kiếm tiền. Điểm học của tôi rất xuất sắc, chắc chắn học kỳ sau sẽ có học bổng.

Sau khi gác máy, chúng tôi nghe thấy tiếng lẻng xẻng và rất nhiều đồng xu rơi ra từ ống tiền của thùng điện thoại. Chúng tôi kinh ngạc và mừng rỡ còn tay thì cố ôm cho hết số tiền. Mấy sinh viên đi qua lại nghĩ chúng tôi làm trò hề. Chúng tôi bàn bạc có nên giữ tiền và xài không. Không có ai biết chuyện này, nhưng hai đứa biết là không thể làm thế được. Như vậy là không trung thực. Phải rất cố gắng, tôi gọi điện cho nhân viên tổng đài và nói chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy nói rằng số tiền thuộc về công ty điện thoại, nên hãy bỏ lại vào chiếc máy. Chúng tôi làm như thế, hết lần này đến lần khác nhưng chiếc máy không nhận tiền nữa. Tôi phải gọi lại và kể rằng tiền xu cứ tiếp tục rơi ra. Cô ấy nói cô ấy không biết làm gì khác rồi đi hỏi người quản lý. Khi trở lại, cô ấy nói chúng tôi có thể giữ số tiền, vì công ty điện thoại chẳng khi nào lại cử một nhân viên đến tận ký túc xá chỉ để thu lại vài đôla.

Có cả thảy 7 đôla 20 xu, chúng tôi mua thức ăn ở cửa hàng gần đó và bắt đầu đi tìm việc làm ngay sau buổi học. Một chủ cửa hàng tạp hóa sau khi nghe chúng tôi kể lại câu chuyện đã nhận cả hai đứa vào làm ngay ngày hôm sau. Tiền làm thêm đủ để cho chúng tôi trong suốt học kỳ sau. Bạn tôi sau này trở thành luật sư, còn tôi tốt nghiệp kinh tế, rồi lập công ty mà bây giờ đã trở thành công ty cổ phần với vốn hàng triệu đô la. Những đứa con của tôi đã vào đại học, con cái bạn tôi cũng vậy.

Khi tốt nghiệp, bạn tôi và tôi viết thư cho công ty điện thoại, hỏi họ có muốn chúng tôi gửi lại số tiền đó không. Tổng giám đốc công ty điện thoại viết thư chúc mừng chúng tôi tốt nghiệp và nói rằng ông chưa bao giờ biết số tiền nào của công ty được sử dụng có ích hơn như thế! Tôi đã nghĩ về điều này suốt nhiều năm qua. Tôi tự hỏi có phải nhân viên tổng đài đã nhận ra giọng nói run run lo lắng của tôi nên có thể cô ấy đã cho cái máy không nhận tiền nữa hoặc có lẽ ông trời đã thương chúng tôi... Không biết chắc. Nhưng tôi đã luôn trả món nợ đó trong suốt đời mình, tôi luôn mong mình có thể giúp người khác nhiều như những đồng xu đó đã giúp tôi...

Tác giả: Thi Thơ   Nguồn tin: Thế giới mới


Re:Sống đẹp

Đã gửi: Ba T9 07, 2004 1:11 pm
Viết bởi ndtrungdung
Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.

Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ . Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình . Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ . Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người hoạ sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".

Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.

(theo Internet)



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Ba T9 07, 2004 1:15 pm
Viết bởi ndtrungdung
Cô y tá nọ hướng dẫn một chàng thanh niên với vẻ mặt hốt hoảng âu sầu tới bên giường bệnh của ông già. Cô nói: ”Ông ơi! Con trai ông đã tới đây này!” Cô phải nhắc lại nhiều bận thì ông già bệnh nhân mới mở mắt ra nhìn. Ông bị ảnh hưởng thuốc mê và cơn đau nên chỉ nhìn thấy lờ mờ người thanh niên đứng bên bình dưỡng khí ở đầu giường.

Ông giơ tay quờ quạng nắm lấy bàn tay người thanh niên, xiết chặt, không rời tay ra như cần một sự an ủi. Cô y tá lăng xăng mang một chiếc ghế lại gần giường bệnh cho người thanh niên ngồi. Rồi suốt đêm đó, người thanh niên ngồi giữ bàn tay ông già và nói những lời an ủi đầy hứa hẹn. Người bệnh già thì chẳng nói đuợc câu gì, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay người thanh niên.

Sáng ngày ra, người bệnh nhân thở hắt ra và chết. Người thanh niên bùi ngùi đặt cái bàn tay bất động nọ xuống bên giường, và đi báo tin cho cô y tá. Trong khi cô ý tá làm thủ tục giấy tờ, người thanh niên tần ngần đứng bên cạnh. Khi cô làm xong thủ tục, cô ngỏ lời chia buồn với chàng thanh niên , thì chàng này hỏi cô rằng: ”Ông ấy là ai vậy? Tên là gì?” Cô y tá ngạc nhiên: ”Tôi tưởng ông ta là cha anh?” Chàng thanh niên trả lời: ”Không, ông ta không phải là cha tôi, tôi chưa hề gặp ông ta bao giờ, tôi vào thăm người bạn có lẽ cùng họ, nên cô dẫn tôi nhầm tới đây.”

Cô y tá kêu lên: “Ồ, thế sao anh không cho tôi biết khi tôi dẫn anh tới đây!”

Chàng thanh niên nọ chậm rãi: “Khi tôi được biết ông ta bệnh nặng khó qua khỏi, mà ông ta lại đang mong mỏi sự có mặt người con trai chưa tới được. Ông ta đã yếu quá cũng không nhận ra được ai cả, tôi cảm thấy ông ta rất cần tôi..."

(trích từ "Tâm hồn cao thượng")



Re:Sống đẹp

Đã gửi: Tư T9 08, 2004 11:27 am
Viết bởi ndtrungdung
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.

Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.

Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.

Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

(sưu tầm từ Internet)