Kể lại câu truyện cổ tích:
Có một cô bé rất nghèo, mồ côi từ nhỏ, ngày ngày cô phải lặn lội đi bán diêm để kiếm sống.
Vào đêm giáng sinh, khi nhà nhà quây quần đầm ấm bên cây thông Noel, bên cạnh những món quà, bên chú gà tây thơm phức, thì cô vẫn phải bơ vơ ngoài trời đông giá rét. Ôi cái giá rét của mùa đông, ở đâu cũng khủng khiếp, lại thêm cái tâm trạng cô đơn buồn tủi,.
Trong đêm tối, cô bé đốt lên những que diêm, như thắp sáng cho mình những điều ước, những niềm hy vọng,,... những điều ước thật nhỏ nhoi, nhưng là những điều thiêng liêng nhất, được ở bên gia đình, được một bữa cơm ấm cúng--- Giống mình bây giờ quá...
Đoạn này mới sáng tác:
Khi đốt đến que diêm cuối cùng, ôi, nếu như trong truyện cổ tích, cô bé sẽ mãi mãi ra đi khi ánh lửa cuối cùng tắt đi.Làm thế nào bây giờ...
Bỗng từ đằng xa, cô bé nghe thấy tiếng hát, tiếng đạp xe, tiếng chạy huỳnh huỵch.Trong đêm tối, lạnh căm, 1 chàng trai phát báo đang làm công việc của mình, vẫn như mọi ngày,nhưng hôm nay là Noel, anh ta cũng nhớ nhà, nhớ về những bữa tối quây quần bên gia đình, nhớ những tối thứ 7 đi chơi với bạn gáinhưng mà công việc mà, biết làm thế nào. Nhìn thấy cô bé bán diêm, chàng trai dừng lại."Cô làm sao thế, có lạnh lắm ko," "どうした、大丈夫ですか" . Cô bé ko trả lời, ánh lửa leo lét, gần tắt, mọi thứ chuẩn bị chìm vào bóng đêm, và theo kịch bản thì cô sẽ phải ra đi...
Một cách quyết đoán, chàng trai rút ngày tờ báo, châm vào, thắp tiếp ngọn lửa hy vọng của cô bé, ngọn lửa vàng, xanh, đỏ (do đốt チラシ) ”俺は新聞で火を続けてあげる” một khung cảnh thật đầm ấm, 2 con người nhỏ bé, trong hoàn cảnh thật khắc nghiệt của tự nhiên, trong cái giờ phút chúa giáng sinh, họ cùng nhau thắp lên ngọn lửa hy vọng về một ngày mai tươi đẹp...
Buzzz ... Rất may là hôm đó chàng trai cũng ko bị 不着 ^_^][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][lol][lol][lol][lol][lol][lol][lol][lol][lol]