Re:Câu chuyện biển Đông
Đã gửi: Ba T9 23, 2008 2:49 am
Talawas vừa đăng một bài với dòng chú ý: Công luận Việt Nam đang đặc biệt quan tâm đến những biến chuyển và động thái chính trị quân sự tại Trung Quốc. Một lần nữa, chúng tôi giới thiệu bản trích dịch một bài viết từ phía Trung Quốc. Mong độc giả quan tâm đọc những quan điểm trong bài này trong tinh thần thận trọng tham khảo.
Copy gửi anh em quan tâm sự kiện
Rất có khả năng Trung Quốc bị Mỹ buộc phải trở thành một nước Nga thứ hai
Lý Nguyên dịch
Ngọn lửa chiến tranh của Mỹ đã cháy đến trước cửa nhà Trung Quốc rồi!
Mượn cớ chống khủng bố, Mỹ đã chiếm Irag và Afghanistan, hiện nay nanh vuốt đã vươn tới Pakistan. Có tin nói Mỹ còn chuẩn bị tấn công Triều Tiên.
Từ đầu đến đuôi Trung Quốc xuất hiện mầm mống căng thẳng, đây là một thách thức nguy hiếm nhất đối với tình hình xung quanh Trung Quốc kể từ chiến tranh Triều Tiên đến nay.
Quân Mỹ đã nhiều lần truy kích qua biên giới Pakistan. Và theo tin của giới truyền thông Mỹ ngày 16 tháng 9 năm nay thì phía quân đội Pakistan đã nhận được mệnh lệnh, nếu quân Mỹ còn vượt qua biên giới Afghanistan vào nước họ thì họ sẽ nổ súng vào quân Mỹ.
Tình hình có khả năng xấu đi đột ngột.
Hai ứng cử viên Tổng thống khoá tới của Mỹ đều tuyên bố phải diệt Bin Laden. Người Mỹ cho rằng Bin Laden đang ở Pakistan. Liệu Mỹ, Pakistan có thể đánh nhau?
Musharraf luôn luôn được Mỹ tín nhiệm sâu sắc, nhưng vì sao vào giờ phút then chốt Mỹ đã vứt bỏ ông ta? Musharraf vẫn còn uy tín cao trong quân đội, hơn nữa còn kiên trì không ra nước ngoài. Vì sao bao nhiêu kẻ muốn diệt ông ta, khi làm Tổng thống đã nhiều lần bị bọn khủng bố tập kích, mấy lần nguy hiểm đến tính mệnh, còn bây giờ việc bảo vệ không được như xưa nhưng vì sao ông ta vẫn tin vào sự an toàn của mình?
Vào lúc Pakistan và Mỹ căng thẳng, Musharraf đóng vai trò gì?
Có người nói Pakistan có vũ khí hạt nhân nên không sợ Mỹ tấn công. Vấn đề là vũ khí hạt nhân trong nước Pakistan thực sự khống chế trong tay ai? Vũ khí sau khi bắn đi rồi có bị đánh chặn không?
Không ai cười Bush là ngu ngốc, ông ta đã mạnh dạn xây dựng vương quốc thế giới của ông ta. Nga bị bức ở ngay trước cửa nhà mình, không còn cách gì khác mới buộc phải cắn lại một miếng. Hoàn cảnh mà Trung Quốc đang đối mặt không tốt hơn Nga bao nhiêu. Vấn đề là liệu Trung Quốc có thể cắn một miếng, không ra tay sẽ không thấy Mỹ dừng lại. Nhưng trước khi anh chống lại, Mỹ sẽ thu được lợi ích lớn nhất. Đầu và đuôi không ứng cứu được nhau là điều các nhà cầm quân kị nhất.
Pakistan và Triều Tiên có vấn đề thì giấc mộng trỗi dậy lớn của Trung Quốc sẽ tuyên bố kết thúc. Giả sử không xảy ra vấn đề, tốc độ vùng dậy cũng bị giảm đi cực lớn. Trung Quốc không thể không mang đại quân đối phó với cuộc khủng hoảng Pakistan và Triều Tiên.
Ai nói là chính phủ Mỹ khoá tới không có nhà đại chiến lược?
Cục diện vô cùng bất lợi đối với Trung Quốc.
So với Nga, chúng ta có gánh nặng trỗi dậy hoà bình. Bây giờ là lúc chế định lại chiến lược. Sinh vào thời loạn, ai có thể chỉ lo thân mình? Dã tâm của con sói Mỹ.
Hãy thử so sánh tình hình tốt nhất và xấu nhất tại hai bên Pakistan và Triều Tiên.
Tại Pakistan, Mỹ ở thế phải xông vào diệt gọn Bin Laden, hiện nay là lúc cung đã giương không thể không bắn. Biện pháp giải quyết là tìm được chỗ ở của Bin Laden, nếu như hắn ở tại Pakistan thật và còn sống.
Còn nếu như người Mỹ ngây thơ hồn nhiên rút quân, không nghi ngờ gì, đó là một kết cục rất vui.
Có khả năng kinh tế Mỹ bị sụp đổ lớn bây giờ, biện pháp nào là tốt nhất để làm dịu sức ép lên chính phủ? Chiến tranh!
Đánh ai đây? Đất nước che giấu Bin Laden sẽ ra sao?
Không phải là vấn đề muốn đánh hay không đánh, mà là tình thế buộc người lãnh đạo Mỹ phải đưa ra quyết định như vậy. Tất nhiên bạn có thể cho rằng khủng hoảng kinh tế căn bản là một bố trí chiến lược, buộc phía phản đối đồng ý phát động chiến tranh với ý đồ tiêu diệt Bin Laden. Sự phá sản của nhà băng Lehman Brothers chẳng phải là kịch bản của kinh tế “11-9” ư? Nếu chúng ta giả thiết “11-9” là do Mỹ tự sáng tác, tự diễn, thế thì chúng ta không thể không nói kịch bản lại bị dùng lại một lần nữa, xem ra tổ biên kịch của họ chỉ có một người. Chúng ta đã đoán trúng cái đầu nhưng hy vọng chúng ta không đoán đúng kết cục.
Trước sức ép của Mỹ, Pakistan phải tấn công các bộ lạc để tìm Bin Laden, các bộ lạc chống lại, Pakistan bước vào giai đoạn nội chiến, dù có vũ khí hạt nhân nhưng không thể cho nổ vào người mình…
Nếu như Pakistan không tiếp giáp với Tân Cương! Mà Tân Cương từng đã bị phần tử khủng bố tập kích và (Trung Quốc) đã giúp Pakistan tiêu diệt phần tử khủng bố. Thế nhưng như vậy chúng ta lại để lại một kẻ thù khắc cốt ghi xương nữa, Tân Cương sẽ không an ninh. Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, Ấn Độ, Nga… mấy nước láng giềng có chút giống như vậy, chúng ta đều đã đánh. Vào lúc tuyên bố trỗi dậy hoà bình, vào lúc người ta không tin, thực ra chúng ta không có lý do để trách móc ai. Chúng ta không thể ghi thêm Pakistan vào danh sách đó.
Làm thế nào? Ngồi nhìn Mỹ mở rộng thế lực tại Pakistan, để mặc ngọn dao chĩa vào mặt thằng em nhỏ của chúng ta?
Giúp đỡ thế lực thân Trung Quốc tại Pakistan cìmg liên hiệp diễn tập quân sự hình thức lớn với Nga, dường như là sự lựa chọn phải làm. Dưới sự đua tranh của sức mạnh các bên, nội loạn ở Pakistan có thể duy trì trong một thời gian tương đối dài.
Vào lúc thế lực thay mặt Mỹ không thể phát huy tác dụng, nước Mỹ không thể không tự mình ra tay, thì làm thế nào? Trung Quốc sẽ xuất quân à? Mong là không cần phải có bước đi này.
Vấn đề hạt nhân ở Triều Tiên có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Triều Tiên sau khi trải qua oanh tạc của Mỹ, liệu có hùng mạnh như họ tuyên bố không?
Nếu Mỹ gặp khó khăn ở cả hai mặt trận, Trung Quốc sẽ có sự lựa chọn nào? Nga sẽ có sự lựa chọn nào?
Vì thắng trong cuộc chiến tranh Triều Tiên, chúng ta mới được đông đảo xã hội quốc tế công nhận vai trò nước lớn, nước lớn đều do đánh mà ra. Xã hội quốc tế đang ở vào thời đại lớn biến đổi sâu xa, bá quyền Mỹ đang bành trướng chưa từng có. Trung Quốc đã vượt Mỹ chẳng qua chỉ là chuyện trẻ con (đồng thoại) do Mỹ tuyên truyền mà thôi. Không thấy rõ hiện thực mà cho rằng chỉ sau một số năm, Trung Quốc có thể vượt Mỹ, là rất đáng cười. Chúng ta hiện nay mới đang đón cuộc thi tốt nghiệp tiểu học, chưa thể giải quyết tốt vấn đề Pakistan và Triều Tiên. Trung Quốc trỗi dậy sẽ là chuyện của thế kỷ sau hoặc là chuyện không bao giờ xảy ra. Có thể Mỹ sẽ thống nhất toàn cầu và như vậy cũng chẳng có gì là không tốt. Những dân tộc bên ngoài (ngoại tộc) đã thống trị người Hán đều bị người Hán đồng hoá. Theo qui luật lịch sử mà nói, đồng hoá ngưòi Mỹ cũng chẳng khó khăn gì. Một số năm sau sẽ là Trung Quốc thống nhất thế giới. Đó là chuyện cười mà thôi.
Hãy qua các cuộc thử thách kinh tế và quân sự rồi hãy nói nhé.
Bản tiếng Việt © 2008 talawas
Nguồn: http://bbs.tiexue.net/post_3050764_1.html
Link http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=14283&rb=0402
Copy gửi anh em quan tâm sự kiện
Rất có khả năng Trung Quốc bị Mỹ buộc phải trở thành một nước Nga thứ hai
Lý Nguyên dịch
Ngọn lửa chiến tranh của Mỹ đã cháy đến trước cửa nhà Trung Quốc rồi!
Mượn cớ chống khủng bố, Mỹ đã chiếm Irag và Afghanistan, hiện nay nanh vuốt đã vươn tới Pakistan. Có tin nói Mỹ còn chuẩn bị tấn công Triều Tiên.
Từ đầu đến đuôi Trung Quốc xuất hiện mầm mống căng thẳng, đây là một thách thức nguy hiếm nhất đối với tình hình xung quanh Trung Quốc kể từ chiến tranh Triều Tiên đến nay.
Quân Mỹ đã nhiều lần truy kích qua biên giới Pakistan. Và theo tin của giới truyền thông Mỹ ngày 16 tháng 9 năm nay thì phía quân đội Pakistan đã nhận được mệnh lệnh, nếu quân Mỹ còn vượt qua biên giới Afghanistan vào nước họ thì họ sẽ nổ súng vào quân Mỹ.
Tình hình có khả năng xấu đi đột ngột.
Hai ứng cử viên Tổng thống khoá tới của Mỹ đều tuyên bố phải diệt Bin Laden. Người Mỹ cho rằng Bin Laden đang ở Pakistan. Liệu Mỹ, Pakistan có thể đánh nhau?
Musharraf luôn luôn được Mỹ tín nhiệm sâu sắc, nhưng vì sao vào giờ phút then chốt Mỹ đã vứt bỏ ông ta? Musharraf vẫn còn uy tín cao trong quân đội, hơn nữa còn kiên trì không ra nước ngoài. Vì sao bao nhiêu kẻ muốn diệt ông ta, khi làm Tổng thống đã nhiều lần bị bọn khủng bố tập kích, mấy lần nguy hiểm đến tính mệnh, còn bây giờ việc bảo vệ không được như xưa nhưng vì sao ông ta vẫn tin vào sự an toàn của mình?
Vào lúc Pakistan và Mỹ căng thẳng, Musharraf đóng vai trò gì?
Có người nói Pakistan có vũ khí hạt nhân nên không sợ Mỹ tấn công. Vấn đề là vũ khí hạt nhân trong nước Pakistan thực sự khống chế trong tay ai? Vũ khí sau khi bắn đi rồi có bị đánh chặn không?
Không ai cười Bush là ngu ngốc, ông ta đã mạnh dạn xây dựng vương quốc thế giới của ông ta. Nga bị bức ở ngay trước cửa nhà mình, không còn cách gì khác mới buộc phải cắn lại một miếng. Hoàn cảnh mà Trung Quốc đang đối mặt không tốt hơn Nga bao nhiêu. Vấn đề là liệu Trung Quốc có thể cắn một miếng, không ra tay sẽ không thấy Mỹ dừng lại. Nhưng trước khi anh chống lại, Mỹ sẽ thu được lợi ích lớn nhất. Đầu và đuôi không ứng cứu được nhau là điều các nhà cầm quân kị nhất.
Pakistan và Triều Tiên có vấn đề thì giấc mộng trỗi dậy lớn của Trung Quốc sẽ tuyên bố kết thúc. Giả sử không xảy ra vấn đề, tốc độ vùng dậy cũng bị giảm đi cực lớn. Trung Quốc không thể không mang đại quân đối phó với cuộc khủng hoảng Pakistan và Triều Tiên.
Ai nói là chính phủ Mỹ khoá tới không có nhà đại chiến lược?
Cục diện vô cùng bất lợi đối với Trung Quốc.
So với Nga, chúng ta có gánh nặng trỗi dậy hoà bình. Bây giờ là lúc chế định lại chiến lược. Sinh vào thời loạn, ai có thể chỉ lo thân mình? Dã tâm của con sói Mỹ.
Hãy thử so sánh tình hình tốt nhất và xấu nhất tại hai bên Pakistan và Triều Tiên.
Tại Pakistan, Mỹ ở thế phải xông vào diệt gọn Bin Laden, hiện nay là lúc cung đã giương không thể không bắn. Biện pháp giải quyết là tìm được chỗ ở của Bin Laden, nếu như hắn ở tại Pakistan thật và còn sống.
Còn nếu như người Mỹ ngây thơ hồn nhiên rút quân, không nghi ngờ gì, đó là một kết cục rất vui.
Có khả năng kinh tế Mỹ bị sụp đổ lớn bây giờ, biện pháp nào là tốt nhất để làm dịu sức ép lên chính phủ? Chiến tranh!
Đánh ai đây? Đất nước che giấu Bin Laden sẽ ra sao?
Không phải là vấn đề muốn đánh hay không đánh, mà là tình thế buộc người lãnh đạo Mỹ phải đưa ra quyết định như vậy. Tất nhiên bạn có thể cho rằng khủng hoảng kinh tế căn bản là một bố trí chiến lược, buộc phía phản đối đồng ý phát động chiến tranh với ý đồ tiêu diệt Bin Laden. Sự phá sản của nhà băng Lehman Brothers chẳng phải là kịch bản của kinh tế “11-9” ư? Nếu chúng ta giả thiết “11-9” là do Mỹ tự sáng tác, tự diễn, thế thì chúng ta không thể không nói kịch bản lại bị dùng lại một lần nữa, xem ra tổ biên kịch của họ chỉ có một người. Chúng ta đã đoán trúng cái đầu nhưng hy vọng chúng ta không đoán đúng kết cục.
Trước sức ép của Mỹ, Pakistan phải tấn công các bộ lạc để tìm Bin Laden, các bộ lạc chống lại, Pakistan bước vào giai đoạn nội chiến, dù có vũ khí hạt nhân nhưng không thể cho nổ vào người mình…
Nếu như Pakistan không tiếp giáp với Tân Cương! Mà Tân Cương từng đã bị phần tử khủng bố tập kích và (Trung Quốc) đã giúp Pakistan tiêu diệt phần tử khủng bố. Thế nhưng như vậy chúng ta lại để lại một kẻ thù khắc cốt ghi xương nữa, Tân Cương sẽ không an ninh. Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, Ấn Độ, Nga… mấy nước láng giềng có chút giống như vậy, chúng ta đều đã đánh. Vào lúc tuyên bố trỗi dậy hoà bình, vào lúc người ta không tin, thực ra chúng ta không có lý do để trách móc ai. Chúng ta không thể ghi thêm Pakistan vào danh sách đó.
Làm thế nào? Ngồi nhìn Mỹ mở rộng thế lực tại Pakistan, để mặc ngọn dao chĩa vào mặt thằng em nhỏ của chúng ta?
Giúp đỡ thế lực thân Trung Quốc tại Pakistan cìmg liên hiệp diễn tập quân sự hình thức lớn với Nga, dường như là sự lựa chọn phải làm. Dưới sự đua tranh của sức mạnh các bên, nội loạn ở Pakistan có thể duy trì trong một thời gian tương đối dài.
Vào lúc thế lực thay mặt Mỹ không thể phát huy tác dụng, nước Mỹ không thể không tự mình ra tay, thì làm thế nào? Trung Quốc sẽ xuất quân à? Mong là không cần phải có bước đi này.
Vấn đề hạt nhân ở Triều Tiên có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Triều Tiên sau khi trải qua oanh tạc của Mỹ, liệu có hùng mạnh như họ tuyên bố không?
Nếu Mỹ gặp khó khăn ở cả hai mặt trận, Trung Quốc sẽ có sự lựa chọn nào? Nga sẽ có sự lựa chọn nào?
Vì thắng trong cuộc chiến tranh Triều Tiên, chúng ta mới được đông đảo xã hội quốc tế công nhận vai trò nước lớn, nước lớn đều do đánh mà ra. Xã hội quốc tế đang ở vào thời đại lớn biến đổi sâu xa, bá quyền Mỹ đang bành trướng chưa từng có. Trung Quốc đã vượt Mỹ chẳng qua chỉ là chuyện trẻ con (đồng thoại) do Mỹ tuyên truyền mà thôi. Không thấy rõ hiện thực mà cho rằng chỉ sau một số năm, Trung Quốc có thể vượt Mỹ, là rất đáng cười. Chúng ta hiện nay mới đang đón cuộc thi tốt nghiệp tiểu học, chưa thể giải quyết tốt vấn đề Pakistan và Triều Tiên. Trung Quốc trỗi dậy sẽ là chuyện của thế kỷ sau hoặc là chuyện không bao giờ xảy ra. Có thể Mỹ sẽ thống nhất toàn cầu và như vậy cũng chẳng có gì là không tốt. Những dân tộc bên ngoài (ngoại tộc) đã thống trị người Hán đều bị người Hán đồng hoá. Theo qui luật lịch sử mà nói, đồng hoá ngưòi Mỹ cũng chẳng khó khăn gì. Một số năm sau sẽ là Trung Quốc thống nhất thế giới. Đó là chuyện cười mà thôi.
Hãy qua các cuộc thử thách kinh tế và quân sự rồi hãy nói nhé.
Bản tiếng Việt © 2008 talawas
Nguồn: http://bbs.tiexue.net/post_3050764_1.html
Link http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=14283&rb=0402