Chưa bao giờ ngấm trọn nỗi tê tái của chữ YÊU đến thế. Quá khứ như một tấm mây mỏng vô tình che trên đầu tự bao giờ, và trong tích tắc ụ thành đám mây đen, và rồi cơn mưa ập đến. Đó là những gì em kịp nhận ra khi sau khi đã ướt run rẩy tâm hồn.
Mưa, cơn mưa tháng tư vô tình, thoắt ẩn thoắt hiện. Mưa, hay nước mắt của cuộc đời dành cho em anh nhỉ? Mưa, hay những ân huệ vô nghĩa- để ru dịu tâm hồn em? Mưa, cơn mưa tháng tư vô tình, em không hề muốn đón nhận. Em không khóc đâu, chỉ là yên lặng, để tự hỏi lòng mình, để nhìn vào sự thật. Ôi sự thật mồn một đến thế mà sao em chưa hề nhìn ra trước đó. Hình như em đã say sưa với những ngày nắng đầu xuân, mà không nhận ra có đám mây lờ lững trên đầu. Mưa, cơn mưa của một ngày không yên lặng. Hối hả, dồn dập, tung toé, tiếng mưa cuồng nhiệt xoá hết những âm thanh thường ngày. Cơn mưa không mong đợi. Em sẽ chìm trong giấc ngủ, đợi một ngày nắng lên.