Thui..thui.... bà con lạc đề rồi, cuối cùng chẳng thấy nhắc đến công việc phát báo! Cho em xin các anh chị, đừng bắt bẻ em cách xưng hô nhiều quá! [tongue][tongue][tongue] Không biết ai vào ai thì cũng đừng trách nhau cách xưng hô làm gì, mọi người chú ý vào nội dung tranh luận thì tốt hơn ... không lại biến thành cãi lộn chẳng đi đến đâu cả ... (vài dòng ...)
chao chu em. em cung la dan lam son Thanh Hoa ha? anh cung la dan LAM SON ne. anh la tuan dc giai qg su day anh hoc khoa 02_05.em yen tam moi chuyen du kho khan nhung ko sao ma. co gi em cu lien lac voi anh vao toi thu 6 thu 7 nhe. chao em
anh thấy suy ngĩ của chú em rất người lớnn Nhưng em à, mọi chuyện trong cuô0cj sống còn nhiều khó khăn mà. sang đây tât cả là nhờ vào các sempai di truơc, ngay cả anh đây khi sang đến NHẬT nếu không có sempai thì sẽ không thể ổn định được. nên em yên tâm công việc thì các sempai khác đã nói rồi rất vất vả nhưng nêu ma quen rồi thì không sao hêt mà. Cả đông du khoá anh có mỗi anh học bên khối Xã Hội thôi. anh định dư thi bên ngành xã hội. còn em hoc chuyên gì vây.học lam sơn ha? có gì thì tối thu 6 thu 7 Cn lên mạng chat với anh nhe. nick anh la anhtuan_1987vn
em biết em còn trẻ con,em cũng đã nói đấy thôi,những gì em viết là những gì em nhận thấy ở cái tuổi 18,em thiết nghĩ đó cũng là cảm nhận của một thanh niên,vì vậy các anh chị nếu hứng thú thì đọc và suy nghĩ một cách nghiêm túc chứ không phải lướt qua rồi toẹt một câu trẻ ranh,chẳng lẽ tình huynh đệ đông du lại nhạt thế sao
thiệt hơn,xin lỗi,đứng trước sự lựa chọn,em nghĩ ai cũng như em thôi,đi biền biệt 6 năm,thì phải đắn đo chứ,em sao có thể tuỳ tiện gửi cả tương lai của mình một cách vô ý thức được,em xin lỗi,em không thích mọi người nói em là trẻ con,vì em tuy nhỏ tuổi nhưng luôn suy nghĩ nghiêm túc về tương lai chứ không phải thể hiện người lớn...có gì anh chị ân cần chỉ bảo,dù gì cuộc sống của bọn em giờ mới là thực tế,giờ mới là bắt đầu
những gì em viết chỉ là những gì em cảm nhận được ở tuổi em và em cho là đúng...mong anh chị tôn trọng
hẹn gặp các bác bên Nhật the demon of metal...HAGGARD---->
"Kính thưa các thầy cô, thưa quý vị khán giả và các bạn, em tên là...". Đó là câu tự giới thiệu quen thuộc của những thí sinh chương trình Đường lên đỉnh Olympia.
Có vẻ như rất bình thường, hợp lý: trong trường quay có nhiều thầy cô, phụ huynh của thí sinh đến cổ vũ con em mình, chưa kể quan khách và khán giả. Thí sinh xưng em là xưng với những người lớn này.
Thế nhưng, nếu hỏi dấn tới "Trò chơi này dành cho ai?", câu trả lời chắc chắn sẽ là "Dành cho các học sinh".
Như vậy, nhân vật chính trong trò chơi là học sinh (dù là người đang chơi hay đang xem). Số người lớn có mặt chỉ là nhân vật phụ. Và như thế, các thí sinh nên xưng hô phù hợp hơn với các bạn cùng lứa. Có thể "Kính thưa thầy cô, thưa quý vị khán giả", nhưng phần sau nên là "cùng các bạn học sinh, tôi tên là...". Sao lại xưng em với những người đồng trang lứa với mình, mất thế lắm!
"Em rất hạnh phúc với thành tích này. Và em hứa sẽ cố gắng hơn nữa để tiếp tục có những thành tích tốt hơn". Hàng triệu trái tim Việt Nam rộn ràng xúc động trước hình ảnh vận động viên Việt Nam với cờ Tổ quốc trên vai, đang hổn hển bộc bạch tấm lòng sau những huy chương vàng quý giá có được trên đấu trường quốc tế.
Trong hàng triệu trái tim Việt Nam ấy có những người thuộc hàng cha chú họ, có những người là bạn đồng trang lứa, và cũng có cả những em bé đang ngời ngời niềm tự hào rạng rỡ dành cho các thần tượng của mình. Vậy mà thần tượng lại xưng Em, và nói kiểu công thức đúng như một học sinh tiểu học!
Tất nhiên, danh xưng em chỉ để trả lời phóng viên đang phỏng vấn mình, nhưng vận động viên quên rằng hình ảnh phát đi là cho tất cả người Việt Nam đang ngồi trước màn hình, những người đã trao gửi cho họ cả niềm tự hào của dân tộc Việt Nam để đối mặt với những dân tộc khác.
Cháu/chú - cô..., em/anh - chị..., đó là những xưng hô có tính cá nhân trong các giao tiếp hằng ngày theo văn hóa ứng xử của người Việt, bộc lộ sự tôn trọng đối với bậc trưởng thượng trong mối quan hệ cộng đồng. Nhưng đừng bao giờ nên để sự xác định ngôi thứ này tạo ra một thói quen xấu trong suy nghĩ của những người trẻ.
Lúc nào cũng là em, là cháu, lúc nào cũng nhỏ bé và ngoan ngoãn, quên hẳn rằng trong rất nhiều trường hợp quan trọng và quyết định của cuộc đời mình, mình chỉ là Tôi, là chính Tôi, một cá thể hoàn toàn độc lập.
Trước một cánh rừng bị lạc vào, Tôi phải tự tìm đường ra, không cô chú anh chị nào làm thay được. Trước một tai họa thảm khốc, Tôi phải tự nghĩ cách cứu giúp các nạn nhân, không thể chờ được chỉ bảo từ bất cứ ai. Trên các đấu trường, không huấn luyện viên hay giám đốc sở nào chạy trên đường piste hay bay vọt qua xà, ra đòn hay đá bóng vào lưới..., mà chỉ có Tôi, chính Tôi phải thực hiện điều ấy...
Hãy luôn là Tôi, là chính mình, xác định sự độc lập, bình đẳng của mình với tư cách là một thành viên xã hội.
Nếu bản thân bạn không tự tin vào bản thân mình, làm sao những người khác có thể gửi niềm tin vào bạn!
Theo Thanh Niên
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đọc hơi có vẻ khó hiểu tí vì văn vẻ lòng vòng, nhưng cũng là một cách nhìn mà lâu nay tôi rất ủng hộ.
Chào các bạn chuẩn bị sang Nhật phát báo (đi học tiếng Nhật và làm thêm công việc phát báo).
Mình muốn nhắc nhở về việc đổi bằng lái xe gắn máy (dưới 50cc) tại Nhật
Để có thể thi đổi bằng lái xe gắn máy tại Nhật(chỉ thi lý thuyết 10 câu) thì bạn cần lưu ý những điểm sau:
1. Bằng lái xe phải có thời hạn sử dụng tại Việt Nam trên 3 tháng kể từ ngày đến Nhật
2. Bằng lái xe phải sạch đẹp, không có dấu hiệu bong tróc ở đường ép plastic, không có dấu hiệu ép plastic 2 lần hay ép plastic lại ( điều này chỉ được biết khi đem bằng lái xe đến nộp cho cảnh sát thôi)
Hiện nay có nhiều mẫu bằng lái khác nhau lưu hành tại VN nhưng cảnh sát Nhật chỉ có 1 trong số những mẫu bằng lái đó nên nhưng bằng lái không giống với mẫu hiện có tại sở cảnh sát Nhật đều không được công nhận là bằng lái thật. Vì vậy để chắc chắn bạn nên xin thêm giấy chứng nhận bằng lái xe thật của công an đem dịch sang tiếng Nhật rồi công chứng để cảnh sát Nhật xem khi cần thiết.(cái này cũng chỉ nghe từ sở cảnh sát Nhật thôi)
Nếu những điều trên quá phiền phức và rắc rối thì còn 1 cách khác đơn giản hơn là học bài rồi đi thi 45 câu trắc nghiêm (45/50 điểm là OK) như người Nhật.Có sách hướng dẫn học thi bằng lái xe gắn máy bằng tiếng Nhật tại trường Đông Du (chắc chỉ dành cho du học sinh thôi)
Điểm lợi của viêc đi phát báo bằng xe máy là sẽ giúp bạn tiết kiệm được nhiều thời gian và sức lực dùng cho công việc để chuyển sang cho việc học và ngoài ra còn nhiều cái lợi khác nữa.
Theo như mình được biết thì những ai đi phát báo đều thành đạt về sau này cả.vì trong môi trường cọ sát sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.Trưởng thành về trí tuệ và ngoại hình .Mình chỉ sợ ko biết có sức để vác 50kg báo lên tầng 10,...hay ko mà thui...hic ko biết có phải hay ko nhưng nghe thì cũng hoảng thật.Nhưng mình nghĩ cái gì cũng có giá của nó, vất vả trước nhưng sau này thành đạt là ok rồi.
@ rondie : nếu suy nghĩ nhiều quá thì dẫn đến bất an .
Anh em phát báo nhiều lắm, chắc là sẽ có nhiều người trả lời của bạn . Mình cũng là dân phát báo nè. Để mình nới sơ cho rondie hiểu nhé : - quan trọng nhất là biết sửa sai, biết nhận lỗi, đúng giờ và có trách nhiệm công việc. Phải giữ gìn sức khoẻ bản thân, cẩn thận khi tham gia giao thông, cẩn thận khi dùng lò sưởi, bếp ga. - hợp đồng từ đầu tháng 4 ( hoặc đầu tháng 10 ) đến hết tháng 3 của 2 năm sau. Có một số quy tắc của 朝日奨学会( tạm dịch là hội khuyến học Asahi ), của tiệm báo, của trường học, và Luật pháp Nhật Bản . - Về chuyện tiền : lương tháng 91500 yên. Học phí và tiền nhà thì khỏi lo .Có tiền thưởng, và được trả lại tiền vé máy bay qua Nhật ... - Về công việc : khoảng 4 tiếng buổi sáng ( 2h15~6h15 ) phát khoảng 400 tờ báo và 2 tiếng buổi chiều ( 15h~17h) phát khoảng 150 tờ báo. Ngoài ra, còn có các việc khác như : ghi sổ, thu báo cũ, phát các ấn phẩm, posting ... - Được đi chơi Disneyland vào năm 1 và đi chơi xa vào năm 2 .Có buổi tiệc năm mới và tiệc tốt nghiệp báo .Được trả tiền dư ( của học bổng asahi ) sau 2 năm. Theo mình, chuyện được mất cũng không rõ ràng lắm. Nghĩ chuyện được mất mà trong khi bạn chưa qua đây, chưa vào hoàn cảnh này thì khó nghĩ lắm. Càng nghĩ, bạn càng bất an thêm. Thay vào đó, làm tốt những gì bạn đang làm.Nếu bạn quyết định qua Nhật thì, theo mình, hành trang đầu tiên là tiếng Nhật, hạn chế nói dối, giữ đúng hẹn, và có trách nhiệm. Vậy nhé.Chúc bạn may mắn và có nhiều niềm vui .