3 giờ đêm giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài tiếng gió hú gió rít chiếm trọn cả bầu âm thanh. Lâu lâu gió ngừng hú rồi chạy rần rật như điên như cuồng. Rợn cả người. 3 giờ đêm. Ở nhà một mình. Sợ thật[confused][confused]
uhm... bác bộ đội cụ Hồ ....jì đó hình như em gặp ở đâu rồi thì phải...Uhm... bác là bạn của chú Nghĩa ( Học Handai ấy ạ) có phải không ạ...nice to meet U
11/9 -một ngày đặc biệt trên toàn thế giới.với mình nó còn đặc biệt hơn. Sinh nhật ai đó(ít ra cũng từng là người cực kì quan trọng với mình).Chúc mọi điều tốt đẹp. Lời chúc mà đã chẳng thể trực tiếp nói ra,và có lẽ mãi mãi..............
Cuộc sống của mỗi người như một mái nhà nhỏ, rất riêng, rất tư, rất khác…và người ta hằng ngày vẫn đi về, quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ của riêng mình. Có nhà luôn đầy ắp tiếng cười, có nơi lại suốt ngày im ỉm, chẳng đẩu chẳng đâu giống nhau cả…Duy chỉ có một điểm chung: nhà nào cũng có rất nhiều cửa…Cánh cửa kết nối con người với thế giới bên ngoài, với những mối quan hệ, với tri thức, với danh vọng, với tình yêu…để họ biết đến hạnh phúc hay khổ đau, mãn nguyện hay ray rứt, thành công hay thất bại,.., để được thực sự làm “người”. Những cánh cửa không bao giờ đóng lại hay mở ra cùng một lúc…sẽ là nhuyên nhân của mọi nỗi buồn vui, thăng trầm, là gốc rễ của mọi sự tham lam hay tinh thần cầu tiến, là động lực để hướng tới…và đạt được.
"Cô gái sớm trưa vẫn đi về một mình. Đời sinh viên cho cô được tự do…Cô thỏa sức vùng vẫy trong cái thế giới riêng khi vừa mới tách khỏi gia đình. Nhìn cô chan hòa, vô tư, ít ai nghĩ dấu vết một câu chuyện buồn vừa chớm đi qua tuổi 18…Tạm quên, cô trải lòng mình hơn với cuộc sống, tìm vui với bạn bè, âu lo với việc làm thêm. Cửa lòng từ lâu đã khép nhưng…không cài chốt.
Cô gái hay hát, thích hát ấy bỗng một ngày nhận ra mình hát hay hơn…Vui khi thấy mình đã lớn, đã trưởng thành hơn khi cảm xúc đến với mỗi bài hát chính là cảm xúc thực mà cuộc sống đã mang lại...Trên từng bước chân, trong từng hơi thở, cô tự tin hơn ở chính mình. Nhưng…cửa vẫn khép.
Một ngày nắng tháng tư, lần đầu tiên có tiếng gõ cửa rất lạ. Có lẽ người đó đã đi theo tiếng hát của cô mà về đến tận nhà…Cô e dè, trả lời nhưng không dám mở. Cô hoài nghi, thận trọng…bởi không muốn người ta chỉ đi vào, nghe hát, rồi lại đi ra. Nhưng chàng sinh viên ấy vẫn đến và gõ cửa đều đặn hằng ngày, hằng tháng…, kiên trì và chân thành, lẫn một chút vụng về, đáng yêu. Cô gái ban đầu chỉ ghé mắt nhìn, nhưng rồi cuối cùng cũng đã nhẹ nhàng…mở cửa.
Họ đã bước vào đời nhau như thế, đặt những dấu chân đầu tiên…Cô gái như được tiếp thêm một sức sống mới, niềm tin mới. Cô đã quên được chuyện buồn kia, quên hẳn, quên lâu…Chàng trai bỡ ngỡ với hạnh phúc bất ngờ, tự hào về chính mình vì lòng thành đã được đáp lại. Họ quấn quít như đôi sơn ca có bạn, sớm tối đi về. Hạnh phúc đến với họ từng ngày…cả trong cái nhìn thờ ơ của cô gái trước đám đông, hay trong ánh mắt dõi theo của chàng trai sau lớp học. Họ là như thế…Cánh cửa lúc nào cũng mở toang và trang trí đủ màu sắc.
Tình yêu chỉ thật sự đến khi họ va chạm những khó khăn trong cuộc sống. Người ta nói họ không xứng đôi, hay người ta đang ghen tức với họ…Cô gái nhận ra những áp lực đè nặng, nhưng đối với cô, yêu và được yêu đã là mãn nguyện lắm rồi. Cô không muốn nhiều người biết về chuyện của họ, cô trốn tránh…vì sợ điều tiếng, vì sợ làm chàng trai buồn. Nhưng…chàng sinh viên ấy đã sẵn sàng để đón nhận tất cả. Và cứ thế, họ đã hết mình …bước qua cánh cửa.
Lần cầm tay đầu tiên của họ có lẽ đáng nhớ nhất trong đời. “Chưa nắm tay nhau, chưa ngồi sát lại, mà sao vẫn thấy như là của nhau”, cô gái đã tập tễnh hát bài này khi còn chưa biết đến rung động đầu đời là gì, vậy mà bây giờ, nó hơn cả những gì cô nghĩ. Căn phòng bệnh viện nồng mùi thuốc, đủ mùi bệnh…chàng sinh viên nằm đó sau nhiều ngày sốt vô cớ. Cô gái vẫn ngồi bên, chẳng làm được gì nhưng cô thấy mình có ích. Trời tháng sáu mưa đầu mùa, buồn và ướt át hơn cả lòng cô. Mỉm cười khi thấy chàng trai không trở mình, cô cũng vòng tay xuống giường chợp mắt. Đêm cứ trôi và tiếng mưa cứ xào xạc bên ngoài. Trong giấc mơ vội vàng không trọn vẹn, cô gái cảm thấy bàn tay mình ấm áp lạ. Đó là lần đầu tiên họ nắm tay sau gần một năm quen nhau, một người vô thức, một người ý thức, và tình yêu thực sự đã tìm đến với họ, như cánh cửa vừa được quét thêm một lớp sơn mới…
Họ lại tay trong tay bước tiếp những ngày tháng dài. Con đường phía trước ngày một chông gai, nhưng lòng họ vẫn cứ thênh thang. Cô gái quen dần với những lần họ cùng nhau xuất hiện trước đám đông, những lần trao nhau ánh mắt nụ cười theo từng câu hát…Chàng trai lại càng thêm nhiều lần vững tin vào tình yêu của mình. Những con đường quen thuộc in dấu họ qua, những quán cà phê, quán kem, quán cóc…in bóng họ ngồi. Thêm những ngôi nhà, những con hẻm, những phố phường…không gọi thành tên. Thêm những ngày…không kể nắng mưa tìm đến. Họ đã như thế…hạnh phúc vô chừng. Và cánh cửa…hiển nhiên đã ghi khắc tên họ - một chàng trai, một cô gái…tuổi đôi mươi "