Mình đang đọc đến những trang cuối cùng của cuốn " Hãy bước đi như con tim mách bảo", một tiểu thuyết loại vừa của tác giả người Italia-Susanna Tamaro. Mình ghét đọc tiểu thuyết, vì nó quá dài, qúa nhiều tình tiết, và quá nhiều loại cảm xúc. Mình thích đọc truyện ngắn hơn. Hay hay dở, cũng chỉ quyết định trong một số trang, cảm xúc không nhiều, nhưng đủ để mình phải suy nghĩ, và có tác động mạnh đến người đọc, như cái cách hòn đá rơi đánh đùng xuống mặt hồ yên tĩnh, sau cú va chạm, còn để lại bao nhiều là gợn sóng, ngày một lan xa.
Mình cũng ghét truyện dịch từ tác phẩm nước ngoài. Đơn giản, đọc nó, thấy nó mất hẳn tính chân thật, và sự gần gũi cần có để mang nó xích lại gần với người đọc. Và trên tất cả, những tình tiết được nhắc đến, quá xa lạ với mình. Nó được nhắc đến, được miêu tả trong một đất nước khác, một lối sống khác, một khung cảnh khác...mà để hiểu nó thôi, cũng khá vất vả, chứ đừng nói gì đến yêu và thích. Có chăng chỉ là sự chấp nhận. Đọc một tác phẩm văn học, mà phải bắt đầu bằng sự chấp nhận như thế, mình không làm được.
Vậy mà mình đang đọc một tác phẩm như thế: tiểu thuyết dịch. Có lẽ tất cả cũng vì ấn tượng bởi cái tiêu đề. Nó chứa đầy hàm ý gợi mở, để người đọc, mà cụ thể là mình, có cảm giác: cần phải lật vào những trang tiếp theo.
Là cuốn nhật kí của một người bà viết cho cháu gái, là những chiêm nghiệm cuộc đời, về lối sống, về tình yêu, về cách con người ta tồn tại trên cõi đời này...
Một cuốn nhật ký, là sự tái hiện của mấy cuộc đời. Đọc và cảm nhận, cuộc đời này, kể ra cũng quá ngắn, cho những muộn phiền, cho những nuối tiếc...Thời gian, chẳng giống như những trang nhật kí, để mình có thể lật nhanh sang trang mới, hay giở lại những trang cũ, để bôi bôi xóa xóa. Ngày lại ngày, từng chút một, chậm rãi, thời gian vẽ nên bức tranh của mỗi người. Có mảng màu đen tối, có mảng màu tươi sáng, có chỗ khô ráo, và có chỗ lem luốc ( của nước mắt?), có chỗ lành lặn, có chỗ rách bung...
Người ta nói, người già lúc nào cũng muốn thức dậy thật sớm, để một ngày của mình kéo dài ra, hay nói cách khác, đó cũng là một cách chạy đua với thời gian, để níu kéo...
Ai rồi cũng sẽ già, rồi sẽ lại có những phút lắng lòng ngẫm lại chuyện xưa, với những nuối tiếc,với những hạnh phúc, với những thương đau...Tự nhủ mình sẽ sống vui, sống để yêu thương, để cho đi yêu thương, và để nhìn thấy những người mình yêu thương được hạnh phúc, ngay khi mình còn trẻ.
Sẽ bước đi như con tim mách bảo.
2009/01/29