Bạn đang xem trang 2 / 3 trang

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Sáu T9 22, 2006 5:24 pm
Viết bởi Abchien
Hồi 3
Gió bụi phong trần không cản được
bước chân của những kẻ si tình


Hai kẻ hiệp khách lặng lẽ bước vào Giáp Nguyên Trang, cánh cửa trong nhà chỉ khép hờ,ánh sáng dịu dịu và hương trà nhài toả ra từ phía trong, trên những sợi rơm khô chúc xuống từ mái nhà, sương đêm đã đọng thành giọt.Nhựt Hùng hắng giọng:

-Lãng Sư Huynh tiểu đệ xin bái kiến.
-Vào đi_ tiếng trả lời vọng ra.

Đẩy cánh cửa gỗ tùng, 2 kẻ lật đật bước vào trong.Căn nhà tuy nhỏ nhưng bài trí thật gọn gàng.Trên tường chỉ có treo 1 cây Lục Huyền Cầm, một tấm bình phong đề Đông Công Kinh Lục Doanh Đồ Phái.(経営),phía sâu trong góc nhà là 1 cái giường tre, gần đó có 1 chiếc kệ nhỏ trên đặt vị bài ghi Ngũ Thập Nhị Tinh Tú.Giữa nhà kê một chiếc bàn mộc đã ngả màu nâu.Một kẻ mái tóc hoa râm để dài ngang mặt,cỡ người tầm thước đang ngồi đọc sách.
Hoàn-Tông-Khóc cúi chào, ngẩng mặt nhìn Lãng Thiết Phong thì bỗng giật mình lùi lại 3 bước vì bắt gặp quang cảnh thật lạ lùng_ bao quanh Hư Tử là 1 vầng hào quang,nên căn nhà không thắp nến mà vẫn sáng.Dụi mắt nhìn kĩ mới thấy đó là hàng nghìn những con đom đóm nhỏ đang bao bọc lấy Hư Tử để người này đọc sách.Hoàn-Tông-Khóc buột miệng:

-Thật diệu kì, diệu kì.
Nhựt Hùng đỡ lời Thái Lang:
-Lãng Sư Huynh, mong Đại Ca ra tay cứu giúp hắn một phen.Đệ e rằng chả mấy hôm nữa mà khí huyết của hắn sẽ bị loạn ,dẫn đến Tàu Hoả Nhập Ma mà phế một đời công lực.

Lúc này Hư Tử mới ngẩng mặt nhìn lên, ánh mắt quắc thước sắc sảo chiếu thẳng vào Hoàn-tông-khóc 1 cái khiến cho hắn chân tay run lẩy bẩy,một luồng khí lạnh chạy dọc ở sống lưng.Đại ca vẫn thường nghiêm khắc với hắn, không biết lần này sự thể sẽ tới đâu.

-Ngồi đi_ Hư Tử bỏ cuốn sách đang đọc xuống,tay với 2 chén nhỏ rót trà.

Nhựt Hùng và Hoàn-tông-Khóc ngồi xuống.Nhấp một ngụm trà Thái Lang vội vàng thưa chuyện:

-Cách đây mười mấy tháng...
Chưa nói hết câu.Hư Tử đã cắt ngang:
-Cả gần 20 năm nay ngươi không tới thăm hỏi ta,hôm nay gặp chưa chào hỏi câu nào đã tính làm phiền ta rồi hả.
-Dạ, Đại Ca có khoẻ không? _Hoàn Tông Khóc vội vàng chữa cháy.[tongue]

Lãng Thiết Phong nhấp một ngụm trà rồi phất tay nói:
-Ngươi khỏi cần thưa, ta nhìn sắc mặt và nghe kinh mạch của ngươi từ chiều là biết chuyện rồi.Thôi cứ nghỉ ngơi đi rồi mai ta sẽ nói chuyện.

Thái Lang nghe vậy,nhưng hắn thấy lòng như lửa đốt,một mực xin Hư Tử cho thưa chuyện ngay.Đoạn hắn rút trong ngực áo ra một chiếc hài cỏ đưa cho Hư Tử.
Hư Tử nhìn chiếc hài rồi chau mày:

-Khi xưa ta luyện công ở đỉnh Tân Tích có một lần nhận được một cuốn binh thư do Lãng Quái Tử Shin-Hắc gửi tặng, lúc đó trong cuốn Binh Thư ấy có kẹp 3 sợi Vạn Tuyết Thảo.Loại cỏ này mọc dưới lớp tuyết Vạn Niên trên một vùng núi cao và hiểm trở có tên là Nham Thủ(岩手)[wink].Khi ấy ta cũng nghe đồn rằng trên đỉnh Nham Thủ ấy có một bộ tộc mà con gái đều là Mĩ Nữ sắc đẹp như Tiên giáng trần.Biết bao kẻ đã bỏ mạng khi đi tìm những mĩ nữ này suốt mấy trăm năm qua.Khi thì chết vì giá lạnh,khi thì chết vì thú dữ.10 kẻ đi 10 kẻ không trở lại.Chiếc hài cỏ ngươi đang cầm chính là được làm bằng Vạn Tuyết Thảo.Ngươi nên từ bỏ ý định đi tìm chủ nhân của nó đi.

Hoàn-Tông-Khóc nghe thế nước mắt lưng tròng.Than rằng:
-Người ơi gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?[tongue]
Duyên chưa thấy mà đã nghe ngang trái
Cháy lòng ta chỉ bởi tại nhớ nhung
Dẫu cho thân nát tim ngừng
Cả đời ta sẽ một công tìm nàng.


Nhựt Hùng nhìn Hoàn Tông Khóc âu lo rồi quay sang chắp tay vái Hư tử một cái rồi khẩn cầu:
-Lãng Đại Huynh, tên Thái Lang này tuy thô kệch,tính tình bồng bột nhưng bụng dạ cũng không đến nỗi nào,xin Đại Huynh nể năm xưa hắn là chỗ thâm tình của đệ mà ra tay cứu giúp.

Hư Tử thở dài một tiếng nói:
-Thôi được, để ta hỏi Lãng Quái Tử Shin-Hắc xem có cách nào không.
Hư Tử chĩa ngón tay ra ngoài cửa sổ khẽ búng 1 cái,rặng trúc xao động rồi một chiếc lá trúc vụt bay lên mái nhà,kẻ nào tinh mắt đã kịp nhìn thấy trên lá Trúc khí công xuyên thủng thành hình 3 chữ Cổ Ngư Quán .Con hồng hạc đậu trên mái nhà kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh bay đi.

Hư Tử nói:
-Ta vừa hẹn Lãng Quái Tử Shin-Hắc tại Cổ Ngư Quán,chúng ta đi thôi.
3 người vội vã rời khỏi Giáp Nguyên Trang đi ra phía hồ nước.Lãng Thiết Phong tới nơi ném một viên sỏi xuống đáy hồ, tức thì một con rùa lớn màu xanh nổi lên.Đây chính là Thanh Quy.Nhân gian truyền rằng con Rùa này đã hơn 2000 năm tuổi,năm xưa đã từng chở Đường Tam Tạng qua Hoàng Hà.Giang hồ lưu truyền rằng khi Hồng Hạc và Thanh Quy cùng xuất hiện ở một nơi,nơi đó sẽ có một chàng trai thanh tú đi chu du,các cô gái gặp người này,về sẽ tương tư mà chết.Đó không chính là ai khác ngoài Hư Tử Lãng Thiết Phong khi còn trẻ.Sau này người này thay tên đổi họ để tránh con mắt dèm pha của thiên hạ,rồi mất bóng trên giang hồ.
Thanh Quy chở 3 người đi sâu vào 1 cái động.Đi chừng 10 dặm thì dừng tại một bờ đá thạch nhũ nhô ra trên thành động, ngước nhìn thấy trên đề 3 chữ Cổ Ngư Quán(tên tục gọi là 魚民)
Vừa bước lên bờ thì Lãng Quái Tử Shin-Hắc bước ra,dạo này hắn làm ăn khấm khá nên không còn mặc mấy bộ đồ xin của Cái Bang khi xưa nữa.Shin-Hắc cười khanh khách ra đón 3 người vào trong, đoạn vẫy tay ra phía cửa, một thiếu nữ xinh đẹp bước vào.Mái tóc dài che khuôn mặt trái xoan e lệ,hàng mi cong trên cặp mắt đen láy to tròn chớp chớp nhìn Nhựt Hùng và Hoàn-Tông-Khóc.
Shin-hắc quay sang 3 người nói:
-Đây là hiền muội của ta,khi xưa từng cùng trên Nham Thủ tên là Tuyết Giang Thi, phải chăng Hoàn-Tông-Khóc đang cần tìm người này.Hé hé, hé hé.

Hoàn-Tông-Khóc liếc nhìn tiểu nữ một cái từ đầu đến chân từ ngoài vào...đằng sau.Hắn nuốt nước bọt cái ực rồi nói:
-Dạ hình như..hình như không phải.Mà sao Quái Tiên Sinh lại biết chuyện thế ạ??
-Hế hế, hế hế.Chứ không phải cái giày cỏ mi đang cầm trên tay là đồ chôm chỉa sao. Hế hế..

Mọi người cười ồ lên rồi ngồi vào bàn chuyện. Sau khi nhấp 2 li Na-ma, và gọi 1 vại Mai Băng Tửu(梅酒ロック)Quái Tử Shin-Hắc khề khà:

-Chiếc hài cỏ ngươi nhặt ở vùng Đông Hải,cách khá xa Nham Thủ nên chắc có nguyên do gì mới có người xuống đấy.Xưa nay ở Tuyết Quốc( nơi các Mĩ nữ sinh sống)ngoài những người được cử xuống Đông Kinh học Vũ Công  thì không ai dễ dàng gì mà bỏ trốn đi được.Tuyết Giang Thi cũng là một người trong số được cử xuống,hơn nữa lại làm tổng quản của các kĩ nữ,nên nhà ngươi đưa chiếc giày cho hắn xem thử là của ai?

Tuyết Giang Thi cầm chiếc giày xem xét rất kĩ rồi nói:
-Đúng là chiếc giày này xuất xứ ở Nham Thủ tuy nhiên, trong những người xuống học Vũ Công, không có ai mang cỡ chân này cả.

Hoàn-Tông-Khóc cúi đầu buồn bã.
Hư Tử mới lên tiếng:
-Thôi, đã mang tiếng giúp thì giúp cho đến cùng.Ta có một người bạn quen biết làm tổng quản ở vùng Hương Sơn Lị,người ta gọi hắn là Hồng Ân Giáo Chủ. Chắc cô gái ngươi gặp chỉ quanh quẩn nơi núi rừng đó thôi, bởi con Nai Đen chỉ sống được ở vùng núi quanh Sơn Trung Hồ.Biết đâu lại là một kĩ nữ của hắn.Ha,ha ...ngươi cứ lên đó một lần tra hỏi tung tích thử xem .

Hoàn-Tông-Khóc cúi đầu vái tạ rồi vội vã lên đường.Hư Tử rút trong túi ra 4 quẻ của bộ Ngũ Thập Nhị Tinh Tú đưa cho hắn và dặn:
-Khi gặp cơn nguy biến hãy dùng tới cái này.

Ngoài cửa động con Hồng Hạc gáy báo canh 5.Một bóng đen vụt đi trên mặt hồ hướng về phía Đông mà lao tới.
Những vì tinh tú đã lặn cùng bóng đêm,một áng mây đỏ hồng nơi chân trời bắt đầu lên, cơn gió sớm mai lành lạnh cuộn cùng đôi chân kẻ hiệp khách đang dồn dập trong nỗi si tình.

Hoàn-Tông-Khóc có dễ dàng tìm ra bóng hồng của mình hay không, xin chờ hồi sau sẽ rõ.

[grin][grin][grin]

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Bảy T9 23, 2006 6:04 am
Viết bởi not_found
**)Phụ chú về Hư Tử :

Nà-rư-hô-đồ,nà-rư-hô-đồ.Sạt-sư-gà Ngòi bút của Hư tử-Lãng Thiết Phong thật điêu luyện,biến ảo khôn lường.Nghe Thiên Hạ đồn từ lâu Hư Tử ngoài một Ừ-đê Văn Chương còn có cả 1 Ừ-đê Mĩ Thuật.Quả thật :trăm nghe ko bằng tay...sờ [lol] Vào Dịp Đại Hội Võ Thuật Sơn-Trung-Hồ Kăm -Pừ bữa Trước cũng tại Giáp Nguyên Trang này,tại hạ thật may mắn đã  được tận mắt chứng kiến 2 bức hoạ nổi tiếng :bức thứ nhất,nghe nói Lê-ồ-nác-đồ-Vành Xe đã khóc thét khi nhìn thấy.Còn bức thứ 2,thì hình như là nguyên nhân chính trong cái chết tự sát của Pi-cạt-xồ.Ngoài ra,có thể Độc giả ko nhiều người biết,một biệt tài nữa của Lãng thiết Phong Hư tử.Đó là Trình độ tu luyện Soccer Gê-mừ kick-Chưởng khá thuyết phục.....] Liệu tài năng của Hư tử A-bờ-cờ Chiến còn làm chúng ta ngạc nhiên đến đâu???



 xin chờ phần tiếp theo sẽ rõ[wink][wink][wink]

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Bảy T9 23, 2006 11:22 am
Viết bởi namnh
sinh động thật[lol][lol][lol]

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Chủ nhật T9 24, 2006 5:44 am
Viết bởi stephennguyen
rat kiem' hiep.!!!!rat' phong cach' !!!rat abchien!!!co le~ khi het bo truyen nay` se day' len phongtrao`:an abchien!!ngu abchien!!!un cocacola.......[smile][tongue][lol][lol][lol][confused][confused][confused][bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][ninja][ninja][ninja][ninja][ninja]

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Chủ nhật T9 24, 2006 11:44 pm
Viết bởi Nguyễn Tuấn Anh
quả thật rất thú vị.Em cũng đang rất muốn biết "mĩ nhân" nào của vùng Nham thủ được cái vinh hạnh này đây!! hihihi

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Hai T9 25, 2006 12:01 am
Viết bởi Abchien
Đa tạ!Đa tạ các chư vị anh hùng hảo hán trên giang hồ đã có lời khen ngợi.Trong những ngày tới Abchien sẽ tiếp tục "đưa tin" về chặng đường gian lao của Hoàn-Tông-Khóc và những kẻ si tình khác.Một kết quả thú vị và bất ngờ sẽ tới sau những kịch tính sắp tới.

[grin][grin][grin]

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Hai T9 25, 2006 1:26 pm
Viết bởi Abchien
Hắc Lộc Kinh Thang nhuốm vị tình
Thiên thu lại một cuộc phân tranh?


Đi được hơn nửa ngày đường,cuối cùng Hoàn Tông Khóc cũng đặt chân tới Hương Sơn Lị.Nơi đây cảnh vật yên ả,núi non trùng điệp, rừng xanh bạt ngàn.Hắn thấy bụng bắt đầu đói và nội công suy giảm.Bỗng nhìn xa xa có khói bốc lên,hắn dùng khinh công chạy vụt lên một đỉnh núi gần đó nhìn xuống thì thấy một khu Sơn Thị tấp nập người qua lại cách đó chừng 30 dặm.Khu này nằm giữa một thung lũng trong núi, coi chừng cuộc sống có vẻ bình yên và đầm ấm.Hắn vội vàng chạy tiếp về phía đó.
Đi vào trong Sơn Thị tìm quanh một lúc hắn dừng lại trước một tửu quán trên đề Hồng Lâu Quán.Quán trông nhỏ nhưng có vẻ gọn gàng, mùi hương thức ăn bay ra ngào ngạt.Vừa bước chân vào quán thì một người đàn ông tuổi trạc tứ tuần ra đon đả mời chào:

-Dạ xin mời quý đại hiệp ngồi, tệ quán hơi nhỏ, xin đại hiệp đừng phiền lòng.Tuy nhỏ nhưng có nhiều của "lạ" của hiếm, chắc chắn đại hiệp sẽ thích thú.

Đoạn hắn vẫy tay kêu tiểu nhị mang ra một vại Thanh Tửu đặt lên bàn.
 Kẻ chủ quán này tên là Hồng Phương Đệ Bá(出歯_ごめん), tướng hơi gù, người nhỏ cao gầy, cặp mắt tinh quái vẻ rất am hiểu giang hồ. Nghe đâu ngày trước hắn làm nghề môi giới kĩ nữ cho các Ngọc Lầu.Sau khi Mã Giám Lầu lên làm bá chủ, các Ngọc Lầu khác lần lượt phá sản nên công việc không còn khấm khá như trước ,  hắn bỏ lên vùng Sơn Lị này mở quán sinh nhai.

Hoàn-Tông-Khóc gọi 5cân thịt bò và thêm 3 vại Thanh Tửu ngồi ăn hùng hục vì đói.Sau đó hắn gọi thêm 3 cân mì xào, 2 vại nước quả,ngồi nhâm nhi và nhìn ra ngoài cửa sổ.Trời lúc này đã ngả sang chiều, khu chợ tấp nập hơn,người qua lại, tiếng rao hàng nhộn nhịp.

Đang say sưa nhìn ngắm dòng người thì tiếng chiêng trống nổi lên, rồi một đoàn người ăn mặc sặc sỡ, cờ xí phấp phới đi vào khu chợ,theo sau là mấy chục mĩ nữ vừa đi vừa nhảy múa theo điệu nhạc.Sau cùng là một đoàn mã kiệu diễm lệ, toàn các trai thanh nũ tú, khuôn mặt ai cũng hoan hỉ rạng rỡ, vừa đi vừa ném tiền loảng xoảng xuống cho dân chúng.
Thấy làm lạ , Hoàn-Tông-Khóc vẫy tên chủ quán lại và hỏi:

-Hôm nay ở đây có lễ hội gì mà náo nhiệt quá vậy?
-Chắc Đại Hiệp là người ở xa đến nên không rõ chuyện.Chứ 1 tháng nay ngày nào đoàn diễu hành này cũng đi quanh Phủ Sơn Lị để làm lễ mừng quan tổng quản làm Tân Lang đó.

Hoàn-Tông-Khóc trầm trồ:
-Ồ, chắc hẳn quan Tổng Quản vùng này là người nghĩa hiệp và được dân chúng yêu mến lắm.Thật là khâm phục,khâm phục.

Tên chủ quán mới lon ton thưa chuyện:
-Thực tình là mười mấy tháng gần đây Quan Tổng Quản của chúng tôi còn lâm bệnh nặng nằm liệt giường, tưởng như không thể nào qua nổi.Lần này Ngài bình phục cũng là đại Phúc ,đại phúc.

Nghe chuyện, Hoàn-Tông-Khóc lấy làm hiếu kì, mới có ý hỏi Phương Đệ Bá.
Tên chủ quán, không ngần ngại kéo ghế ngồi xuống đối diện vời Hoàn-Tông-Khóc:
-Trông đại hiệp là người nghĩa khí, lại có tướng mạo anh hùng, chắc hẳn không là người xấu, xin được phép thưa chuyện cùng đại hiệp.
Quan Tổng Quản của chúng tôi không ai khác chính là Hồng Ân Giáo Chủ, người chuyên đào tạo kĩ nữ cho cấm cung, nên được Thiên Tử rất trọng dụng..

Nghe đến cái tên Hồng Ân Giáo Chủ ,Thái Lang lấy làm vui mừng lắm, mới nói với Phương Đệ Bá:
-Ta cũng có việc cần lên thỉnh nhờ Giáo Chủ, đang muốn hỏi đường tới Hồng Phủ đây. Tại hạ là tính danh là : Hoàn-Tông-Khóc.

-Hảo sự, hảo sự.Không ngờ lại là Thái Lang Đại Hiệp,ngày xưa khi buôn bán dưới vùng Tĩnh Cương đã nghe danh Đại Hiệp nhiều lần,không ngờ hôm nay được hân hạnh diện kiến ở đây.Quả là kì ngộ,kì ngộ.

Phương Đệ Bá tỏ vẻ hoan hỉ,rồi sai người hầu đóng cửa quán, đoạn sai mang thêm rượu quý và thịt rừng ra đón tiếp.
Hoàn-Tông-Khóc thấy bụng đã no, thầm nghĩ còn công việc phải làm, nên một mực từ chối.Phương Đệ Bá mới đon đả:

-Xin mời Đại Hiệp dùng 1 đĩa thịt rừng này thôi.Món này gọi là Hắc Lộc Kinh Thang(黒鹿経湯_thịt Nai nhúng giấm).Loài Hươu đen này một nghìn năm mới xuất hiện một lần, và chỉ có một con.Nghe thiên hạ đồn rằng con Hươu này sinh ra, sẽ có một nàng tiên giáng  thế,và người đó sẽ thành Vương Phi.Chắc chắn Đại Hiệp không có cơ hội ăn thịt nó lần thứ 2 đâu.

Hoàn-Tông-Khóc nghe thế mà giật mình kinh hãi nhìn đĩa thịt trên bàn trân trân.
Liệu đây có phải là con Nai Đen hắn rượt theo khi ở Sơn Trung Hồ??Con Nai Đen bị bắt vậy người con gái hắn đã gặp giờ ra sao.Hắn vội vàng tra hỏi Phương Đệ Bá, xem làm thế nào mà hắn lại có thịt con Nai Đen ở đây.

Phươg Đệ Bá mới bộc bạch:
-Chả giấu gì Đại Hiệp, năm xưa khi còn làm nghề môi giới tôi cũng nhiều lần được diện kiến Hồng Giáo Chủ, sau này khi về đây lập nghiệp, cũg được ngài để mắt tới.Chắc cũng có duyên trời nên 10 năm trước đã cùng kết nghĩa Đào Viên, cũng hay chia ngọt sẻ bùi với nhau.Con Hắc Lộc này chính là Hồng Giáo Chủ tặng cho tôi nhân ngày lành bệnh.Nó chính là quà cưới từ bên nhà gái cho Hồng Giáo Chủ.

Câu chuyện càng trở nên bí hiểm.Hoàn-Tông-Khóc nhấp một miếng thịt Nai thì thấy ngon vô cùng, mùi thịt thơm hương hoa rừng,vị máu ngọt mà thanh như nước suối, quả là không có sơn hào hải vị nào so sánh được.Đoạn mới hỏi bệnh tình của Hồng Giáo Chủ trước đây.

Tên chủ quán mới kể:
-Chắc Đại Hiệp cũng biết Đại Hội Anh Hùng ở Sơn Trung Hồ cách đây mười mấy tháng.Khi đó Hồng Giáo Chủ cũng là một trong những người đứng ra chủ trì.Sau khi các anh hùng đã chia tay đi về 4 hướng Hồng Giáo Chủ còn nán lại đi ngoạn cảnh trên Hồ Sơn Trung.Sáng hôm đó tôi cũng cùng trên thuyền với Giáo Chủ.Khi thuyền ra giữa hồ thì bỗng trời nổi cuồng phong, sóng dữ cuồn cuộn,đẩy thuyền chao đảo, tưởng như đã bỏ mạng với Thuỷ Thần thì bỗng dưng thuyền bị một luồng Thu Công Chưởng hút rất mạnh vào một vùng sương mù dày đặc, hình như đó là trong một cái động núi lớn,sương mù dày quá nên không biết xung quanh là gì.Chỉ biết nước ở đó yên ả, dường như không có chút ảnh hưởng gì của cơn cuồng phong ngoài kia.

-Rồi sao nữa.Cái đó liên quan gì đến bệnh của Giáo Chủ?_Hoàn Tông Khóc, vẻ nóng lòng, tay với hũ rượu nốc cái ực 1 cái rồi vớ một miếng thịt nai nhai ngồm ngoàm.[tongue]

Phương Đệ Bá với cái tăm xỉa roèn roẹt cái hàm răng lởm khởm của hắn rồi thong thả kể tiếp:

-Thuyền đang đậu trong động thì chợt nghe tiếng hát của một người con gái.Giọng hát vô cùng huyền diệu ,như hút lấy hồn của con người và cảnh vật xung quanh.Cô gái ấy hát rằng:

Tiên động nước trong như ánh trăng
Mà hoang vu không ai biết đến
Không ai đến thì ai biết đó là tuyệt cảnh
Chỉ là vũng nước cô đơn
Ta cũng cô đơn
hỡi Lang Quân,khi nào chàng mới đến tìm


Hồng Giáo Chủ nghe thế mới vận công mà xoá đi làn sương để xem cô gái đó là ai.Không dè công lực vừa đạt 7 tầng thì con thuyền bị thổi dạt ra khỏi động, rơi vào cơn cuồng phong lúc nãy.Cuối cùng cũng trôi dạt vào bờ an toàn.

Nhưng sau hôm đó giáo chủ về nhà, đêm nào cũng nằm mơ thấy tiếng hát huyền diệu đó, và bảo có một Tiên Nữ nhìn ngài trong giấc mơ vẻ trách móc.Từ đó đổ công đi tìm.Mà không tài nào tìm lại được cái động đó.Buồn bã về sinh bệnh mà nằm liệt giường liệt chiếu,ngày đêm tơ tưởng tới người chủ nhân của giọng hát kia.

Cách đây 1 tháng, Giáo Chủ đến cơn nguy kịch, nói là đi dạo cảnh nhưng 1 mình tới Sơn Trung Hồ nhảy xuống tự vẫn.
Khi ngài vừa chìm xuống mặt hồ, thì có một thiếu nữ tuyệt trần không hiểu từ đâu hiện ra,ngồi trên một chiếc thuyền mộc chèo tới cứu Giáo Chủ.Điều kì diệu hơn,khi vừa nghe giọng nói của người này.Hồng Ân Giáo Chủ nhận ra ngay là người tình trong giấc mơ của ông bấy lâu nay.
Đại Hiệp quả là may mắn, vì ngày mai sẽ là Đám Cưới của Hồng Giáo Chủ đó.

Hoàn-Tông-Khóc càng nghe chuyện mặt càng tái xanh. Miếng thịt Nai đang nhai dở mắc cứng trong cổ họng vì tức tối.Hắn nghe hai thái dương máu chảy rần rần.Khạc miếng thịt Nai vào mặt tên chủ quán, hắn tức tối thét lên:

-Không lẽ nào, trời ơi !!Không lẽ nào.Nàng tiên mà ta đang đi tìm giờ lại thành Phu Nhân của Hồng Giáo Chủ.Nghiệt ngã thay.Ôi, nghiệt ngã thay.

Hắn vận công lực, gió cuốn ầm ầm làm căn Tửu Quán xiêu vẹo.Phương Đệ Bá kinh hãi, chắp tay xin :
-Xin Đại Hiệp bình tâm , có gì làm đại hiệp phật lòng xin lượng thứ lượng thứ.

Hoàn-Tông-Khóc cố gắng trấn tĩnh rồi tự nhủ: Ngày mai mới là lễ cưới, trời vẫn còn thương ta , bây giờ ta phải đi ngay mới kịp.Hắn quay sang nói với tên chủ quán:

-Hừm. Ta phải đi tới Hồng Phủ ngay.Cảm ơn ngươi.Đoạn xách đồ định chạy thì Phương Đệ Bá nói vội vàng:

-Dạ tất cả của đại hiệp ,rượu thịt vị chi là 300lạng.

-Cái gì??Sao mà đắt thế. Hoàn-Tông-Khóc trợn trừng mắt .Trong túi hắn lúc này chỉ có 2 lạng bạc vụn.
-Dạ vâng, tiền rượu 5 hũ vị chi 60 lạng,5 cân thịt bò là 100 lạng,mì xào, nước quả và Hắc Lộc Kinh Thang là 140 lạng...dạ ,vị chilà 300 lạng ạh.Thôi xin khuyến mại cho Đại Hiệp 10lạng uống nước_ Phương Đệ Bá khúm núm.

Hoàn-Tông-Khóc đập tay xuống bàn:
-Ta chưa hỏi tội ngươi làm ta thấy bực mình đây.Hừm...số tiền đó ta nợ ngươi, hẹn sẽ trả lại sau.
Nói xong,hắn trừng mắt nhìn một cái rồi bỏ đi.
Tên chủ quán cũng không dàm đòi, sợ bị phá quán còn đau lòng hơn.Chỉ lẩm bẩm chửi rủa :
-M..nó! Ngu thật, đã biết thằng này hay "ghi nợ" rồi mà còn đưa thịt ngon cho hắn.

Nói về Hoàn-Tông-Khóc.Rời khỏi Hồng Lâu Quán.Hắn hỏi đường ngay tới Hồng Phủ.Rồi chạy như bay đến đó.

Bóng Dương ngả xuống chiều đỏ rực. Bóng núi đổ hùng vĩ trên rừng cây xanh bạt ngàn.Dưới dốc núi một bóng đen đang lướt như bay, khói bụi cuộn lên nhuộm hồng cả những vạt cây 2 bên đường.

Hoàn-Tông-Khóc sẽ gây ra chuyện gì ở Hồng Phủ ??Mối tình đơn phương của hắn sẽ ra sao? Xin chờ đợi ở những hồi tiếp theo.

[grin][grin][grin]

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Hai T9 25, 2006 1:37 pm
Viết bởi Portraitpainter
Tuyệt tác, tuyệt tác, さすが ABCchiến![lol]
Chỉ tiếc là cuốn tình sử hơi thấm đẫm tính fiction, bản thân tại hạ giờ đã đi vào cõi tu hành, mong bà kon cô bác gạn đục khơi để Hoanmaru còn cái mẹt để tiếp chuyện với Thích Ca Phật Tổ, thiện tai, thiện tai...[cry][cry]

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Hai T9 25, 2006 1:42 pm
Viết bởi Abchien
[tongue][tongue][tongue]

Hoàn-Tông-Khóc,  còn không biết điều , mau mau mua rượu thịt lễ vật mang tới dâng nạp cho Abchiến để ngài thương tình mà hạ bút,che dấu cho nhưng lỗi lầm mà ngươi gây ra.
[grin][grin][grin]

Re:Đông Du loạn tình sử

Đã gửi: Chủ nhật T10 01, 2006 1:21 pm
Viết bởi Portraitpainter
Lại nói về tráng sĩ chọc tiết heo Trùm đưa bạc Khánh trắng, từ hồi lang bạt ngoài chợ làm thuê cho bọn Hùng Ngư Thọ Ti (魚雄寿司) đã lòng trộm yêu nhớ thầm Trân Trân cô nương. Cô vốn là 1 nô tì trong tay của Sơn Hói Thái bá, điền chủ vùng Đại Cốc, hằng ngày đi làm ruộng, hái củi. Sau khi lên làm Trùm đưa bạc,Khánh
Trắng đã không từ mọi thủ đoạn nhằm chiếm đoạt Trân Trâu cô nương.

Khi bắt tay với Khoai lang Nghĩa mù đại hiệp như đã nói ở đoạn trên, vốn ban đầu Thanh Nhật Hùng lên tiếng phản đối vì phải mất đi số tiền quá lớn, bằng số tiền cả năm mấy bọn Hoàn Tông Khóc,Việt Vương Mì Tôm Tiễn vất vả làm lụng. Nhưng thực ra y đã tính kĩ lắm rồi. Sơn hói Thái bá vốn không thiếu tiền, đã mấy lần y đem lễ vật ngựa sắt Linh Mộc(suzuki),trâu đồng Bản Đa (honda) ra để đổi mà không được, nên muốn chiếm được người đẹp thì chỉ có cách dựa vào bọn Khoai lang, Chân sắt để hạ thủ bè lũ Đại Cốc. Hơn nữa, bỏ vốn xây đền thờ,nhà trẻ còn có thể làm đẹp lòng người đẹp, lại có tiếng tốt tiện việc xin miễn thuế Phí học của bọn sư chùa Giáo Vụ sau này.

Nhưng Sơn hói Thái bá đâu có là người dễ tính như vậy. Với bản tính nhìn xa,trông hẹp, Trân Trân cô nương là 1 báu vật trong tay hắn. Đã biết bao nhiêu lần Khoai lang Nghĩa mù cùng Định chân sắt mò lên tận Đại Cốc mang theo nào là xúc xích, giò chả cỡ bự để dụ dỗ nàng mang luật Bosman ra kiện nhưng đều bị bọn Nghi  Béo tổng quản đánh cho tơi bời. Khổ thân Khoai lang Nghĩa mù vốn mắt mũi đã không lành lặn gì cứ mỗi lần bị đánh cho què tay què cẳng phải cùng với Định chân sắt đi tìm lại mấy cái ốc vít bị rớt ra để gắn vào lại, tình cảnh thê thảm không biết bao cho kể xiết. Cũng may là mọi phí tổn về bệnh xá, tiền đi ngựa thồ Tá Xì đều đem về cho Thạch Nguyên yêu quái thanh toán chứ không bọn này đã đi cù tèo từ lâu rồi.

Muốn kể về cuộc đấu đá quyền lực này, e mọi người nên biết thêm 1 chút về lũ con rơi của mấy vị anh hùng nọ.Dưới sự giám sát của Thạch Nguyên yêu quái, chẳng bao lâu nhà trẻ đã được dựng nên. Trẻ em thiếu niên từ khắp phủ Tĩnh Cương được vào học miễn phí, ngoài ra hằng ngày còn được chu cấp 1 bữa ăn hết sức chu đáo. Ngoài những tiết dạy về các môn cơ bản như Đọc Pháp Thiếu lâm, Văn Thiên luận,... Thạch Nguyên yêu quái còn nhọc công tìm mò khắp Nhật Bổn cho ra cô giáo Thảo Tả Tả Mộc về luyện 1 vài ngón nghề công phu như Gái đẹp học, Túc cầu nhập môn,...Bọn Thái rau Hoàn Tông Khóc cùng Việt Vương Mì tôm Tiễn tất nhiên đâu có bõ lỡ dịp hiếm có này. Cũng từ đây, cuộc đời bọn họ đã có nhiều cuộc tao ngộ làm thay đổi số phận mỗi người. Người bạn đầu tiên của chúng chính là Dương物 Tõm Tước gia. Y với Bốp Sáp là bà con con chú con bác. Thân hình của y tuy không to như thằng anh họ nhưng bù lại chân của y lại to lạ thường, dài cả trăm thước. Thiên hạ nhìn hắn ai ai cũng phải cúi mặt , che mũi đầy vẻ khiếp sợ. Kẻ nào ngu ngu đi vênh vênh qua mặt nó, nó hà hơi tung 1 chưởng thì chỉ có nước ngạt thở, e có trời may ra mới cứu nổi.

 Bữa đầu tiên đi học, bọn Thái rau đã gặp ngay 1 thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, vốn là con của kép nữ Kim Bình Mai ở Mã Giám Lầu, tên là Kim Bình Siu. Việt Vương Mì Tôm Tiễn cùng Dương物 Tõm Tước gia đã động lòng từ ngay cái nhìn lúc đầu, mà người ta vẫn thường gọi là "Tình yêu chó cắn". Từ đó về sau, cứ mỗi lần đi học, Việt Tiễn và Dương Tõm gia luôn tranh nhau tặng quà cho nàng. Vốn là tên ma lanh, ỷ mình gia đình quyền thế, lần nào Dương物 Tõm tước gia cũng cho đồng bọn đánh lén, ném đá khiến Việt Tiễn biết bao lần ôm hận. Trong 1 lần khi Việt Tiễn đang đi với Kim Bình Siu thì bị Dương Tõm  gia ném Sushi hết hạn vào mặt,thiệt là cơn giận lên đến không biết đến đâu mà kể, sợi mì tôm từ trong da của Việt Tiễn trồi ra, dựng đứng cả lên trông rất đáng sợ. Gầm lên 1 tiếng, Việt Tiễn lắc người 1 cái, bao nhiêu mì tôm lao tới Dương Tõm  gia nhằm bóp nghẹt lấy thằng tiểu tử láo toét này. Tình thế lúc này vô cùng nguy hiểm, Kim Bình Siu sợ xanh hết cả mặt, nhìn gần còn thấy cả mấy dòng mỡ từ mặt cô chảy nhỏ giọt trước trán.
Nhưng Dương物 Tõm tước gia đâu có phải là kẻ dễ bắt nạt, y vung cái chân dài còn hơn thuồng luồng của hắn ra lên đạp xuống đất 1 cái,cả đất trời bị rung chuyển dữ dội, mạch nước ngầm từ dưới lòng đất ngay chỗ y dẫm lên bắn lên trời ầm ầm, thật là kinh tởm, "cả làng thất kinh". Lão bộc Sở An có được tận mắt chứng kiến cảnh này e cùng phải đem ném cuốn bí kíp Nhất dương chin của mình vào sọt rác. Quả là tuổi nhỏ tài cao. Chỉ tội nghiệp cho Việt Vương Mì tôm Tiễn, sợi mì tôm trong người hắn bị giọt nước nóng ngầm dưới nước bắn tung toé, trở nên dài ra, nhão nhoét hết cả.  
 Thái rau Hoàn Tông Khóc đã quan sát câu chuyện từ đầu, rõ ràng lỗi do thằng Dương物 Tõm gây ra trước, nhưng do sợ bị Cô giáo Thảo Tả Tả Mộc để ý dò xét nên không dám ra tay. Nhưng lúc này thì nguy khốn quá, y vội rút ra con dao phóng 1 đường Mũi Phân Chưởng, đường dao sắc bén cắt đứt ngay sợi Mì Tôm đang bị trúng độc nước ngầm ra, cứu cho Việt Vương Tiễn khỏi cái chết báo trước. Thằng Dương物 Tõm tước gia cũng quả là láu cá, bình tĩnh rút bùa Tít Siu ra đỡ bắn ngọn dao Mũi Phân Chưởng kêu cái choang 1 cái bay lệch lên trời. Một tí nữa thôi là cái chân khổng lồ của hắn cũng đi đời rồi.
Thái rau Hoàn Tông Khóc không khỏi kinh ngạc :
_Quả là thiếu niên anh hùng. Đây vốn là thằng em của tại hạ, do tại hạ dạy em không tốt. Mong Dương đại ca nể tình tha cho nó 1 lần.
_Hề hề, có gì đâu. Mũi Phân chưởng của người quả là quá lợi hại, may sáng nay ta ra siêu thị thấy bán bùa Tít Siu giảm giá liền vội mua mới có đem ra xài chứ không là tiêu tùng rồi.Kính mong đại ca chỉ bảo thêm.
Tình thân của anh em bọn Thái rau với Dương物 Tõm tước gia được sinh ra từ đó. Bọn họ có biết đâu, trận thư hùng ngắn ngủi đó đã đẩy bọn họ dấn thân vào cuộc phiêu lưu mới. Rồi đây cuộc sống của bọn họ sẽ ra sao, nó ảnh hưởng gì đến cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các đại gia ở đất Tĩnh Cương này, phiền quí vị ngồi chờ hồi tiếp theo mới biết được.
[lol][lol]