Bạn đang xem trang 2 / 2 trang

Re:Fukuro no shiro

Đã gửi: Hai T10 27, 2008 9:04 pm
Viết bởi Kongou-Musha
Cám ơn bạn đã quan tâm.

Nhưng người đọc không hiểu được hết ấy là chỗ dở của người dịch chứ chẳng có gì để khen [nonsense]

Re:Fukuro no shiro

Đã gửi: Ba T10 28, 2008 6:53 pm
Viết bởi wakenai
hok phải! hok hiểu là tại em không biết nhiều về lịch sử Nhật Bản nên khó tưởng tượng ra bối cảnh đó.
anh khiêm tốn wá![bones]

Re:Fukuro no shiro

Đã gửi: Hai T11 10, 2008 8:00 pm
Viết bởi Kongou-Musha
Chương IV Kisaru và Gohei



- Này, nhìn xem cái gì đằng kia.

Một dãy đầu người đang tập trung bên bờ hạ lưu con sông Kamo dưới cây cầu lớn Shijou (1) đều nhất tề đổ dồn ánh mắt về phía bắc.

- Không phải hướng đó đâu, hướng cấn (đông bắc) kìa.

Đám đông lại ngước về phía được nói. Một đám người bán hàng rong, những tay diễn trò ảo thuật đang đứng thành vòng tròn vây lấy một đứa con gái mới lớn vào giữa. Cô gái mặc bộ đồ chẽn ngắn cũn cỡn đang chỉ tay về hướng đông bắc.

- Trời ơi ngu quá! Nhìn về hướng núi kìa. Núi gì ấy nhỉ, à núi Như Ý (2).

Cô nàng lấp lánh ánh mắt, mở mồm quát mắng đám đông như té tát.
Đó chính là Kisaru.

- Nhìn ngọn núi làm gì thế hở giời! Trên núi chỉ toàn cây cỏ thôi chứ có gì đâu mà nhìn. Hãy nhìn lên trên ấy.

Ánh mắt của đám đông lại hướng lên trên ngọn núi Như Ý nổi lên từ phía đông con sông Kamo.

- Có thấy đám mây kia không? Đám mây mỏng dính hình người ta đó. Cứ nhìn cho kỹ đi, lát sau nó sẽ to lên bây giờ.

Lúc Kisaru vừa nói thì gió cũng bắt đầu thổi. Cơn gió thổi về hướng nam làm rối tung cả mái tóc mai của đám đàn ông đang đứng quay mặt về phía núi. Gió càng thổi mạnh thì đám mây hình người càng lan rộng, tan chảy về phía trời nam rồi hòa làm một với đám mây đen vừa mới xuất hiện bên trên ngọn núi phía Thanh Liên Viện (Renshou-in). Nhưng bầu trời hiện thực trên đầu đám đông lại trong xanh đến quái dị.

- Đừng có rời mắt khỏi đám mây nhé. Hãy nhìn cho kỹ đó, nó đang chuyển qua màu đen rồi. A nhìn kìa, nhìn kìa! Ngọn núi Higashi bắt đầu nhạt màu rồi.

Không biết là do ảo giác hay sao mà đám đông đã thấy từng giọt nước mảnh ngưng tụ bắt đầu rơi xuống núi Higashi, cơn gió thổi qua đã mang trong mình hơi nước, báo hiệu một cơn mưa sắp đến.

- Không được rời mắt!

Ánh mắt đám đông cứ dán chặt vào đám mây như lời Kisaru căn dặn.

- Nè, gió đã mạnh lên rồi đó. Cành cây tùng trên đầu ta đang rên xào xạc đây. Á không được nhìn, ta đang thay mặt mọi người nhìn lên đây mà. Trời ơi, lá tùng bắt đầu lấp lánh rồi, từng giọt từng giọt đang rơi xuống đó.

Giọt mưa rơi xuống cổ áo một kẻ trong đám đông. Hẳn chỉ là một con bọ nhảy nào đó thôi nhưng lại bị lầm tưởng là giọt mưa.

- A, mưa rồi!
- Vẫn chưa đâu. Nó đang tới đó. Là mưa chiều đó, nhưng dù có mưa to thì các vị cũng hãy cứ đứng yên đó.

Trong đám đông luôn có một kẻ tinh thần yếu đuối khiến đám đông càng trở nên tạp nhạp hơn nữa. Một người trong đám diễn trò dường như không chịu nỗi sự đau đớn và căng thẳng khi cơn mưa chiều kéo đến, bỗng nhiên ôm đầu òa lên.

- Mưa rồi!
- Mưa chiều đến rồi!

Đám đông nhất thời nháo loạn của lên.

- Mưa rồi!

Một đám mưa trắng xóa đang tuôn xối xả xuống đầu bọn họ. Có kẻ bỏ chạy, có kẻ ồ tới nấp quanh gốc cây tùng, nhưng dĩ nhiên là chẳng có giọt mưa nào hết. Đồng tử cả đám người chạy nháo nhác mở to như những kẻ mộng du. Nhưng bầu trời trên đầu họ lại trong xanh đến chán chường. Mặt trời tháng tám đang thiêu đốt từng mái nhà ở Kyoto không thương tiếc. Cánh rừng phía các tự viện đang trơ ra một màu trắng bạc khô héo dưới bầu trời xanh đã kéo dài nửa tháng nay.

Bóng dáng của Kisaru không còn ở đấy nữa rồi. Đã chán chường với trò đùa nghịch của mình, cô nàng rảo bước qua cây cầu lớn Shijou mà hướng về khu rừng trúc phía chùa Kiến Nhân (3). Có một võ sĩ nấp sau gốc tùng lặng lẽ dõi theo cô gái.
Cái cằm trắng trẻo chìa ra cho thấy dung mạo tuấn tú bên dưới chiếc nón lá lụp xụp che kín mặt. Võ sĩ thì thầm.

- Kisaru đấy sao....

Người võ sĩ này chính là Kazama Gohei. Nghĩ rồi hắn thủng thẳng cất bước đuổi theo Kisaru.
Thời bấy giờ chưa có phố hàng trà ở khu Gion như bây giờ. Đường đến Kiến Nhân tự chạy thẳng tắp một mạch, băng qua mấy căn nhà dân rồi chạy vào trong những rặng tùng, ruộng củ cải và khu rừng trúc. Đương nhiên Kisaru chỉ cần quay đầu nhìn lại là thấy ngay bóng dáng Gohei đang đuổi theo mình. Và dường như Gohei chỉ chờ để bị phát hiện ra nên càng lúc càng rút ngắn khoảng cách.
Hai người đã vào khuôn viên chùa Kiến Nhân. Trong này có những gốc tùng xinh đẹp nằm rải rác đều đặn khắp khu vực.
Khi bước đến gốc tùng đầu tiên, Kisaru bỗng quay ngoắt lại. Hẳn là cô gái đã tính toán trước vì lúc này Kazama Gohei có kịp dừng chân cũng chẳng tìm thấy thân cây nào để nấp vào cả.

- Ai đó?

Kisaru liếc nhìn Gohei từ phía chính diện.

- .....

Cái cằm trắng trẻo bên dưới chiếc nón lá bật cười. Gohei vẫn đội nguyên nón, không nói một lời, tiến tới một bước. Kisaru nấp thân vào sau gốc tùng.

- Là ta đây mà.

Cái cằm nói, vẫn cười.

- Ta là ai?

Thực ra Kisaru đã biết được đối phương là ai rồi. Từ lúc bị theo đuôi, cô gái đã cảm nhận được tia nhìn của Gohei sau lưng. Cũng để truy tìm hắn mà cô lên kinh, ban ngày tìm đến những chỗ đông người tụ tập, dò xét sục sạo hết những tay võ sĩ, thương nhân, thầy tu, tư tế Thần đạo hay cả lũ ăn mày có tướng mạo giống Gohei. Vậy mà bây giờ chính Gohei lại bám theo sau Kisaru. Chính cô cũng không sao hiểu được sự kỳ lạ trong lòng mình khi muốn trốn tránh Gohei đang tìm đến.

- Nàng dỗi đấy à.

Gohei cởi bỏ chiếc nón lá, toan bước lại gần Kisaru. Kisaru đứng như trời trồng, chằm chằm nhìn vào mặt Gohei.

( Quả nhiên là ta đang dỗi đây )

Kisaru nghĩ như thế, nhưng cô gái cũng cảm thấy rằng không chỉ đơn thuần là như vậy.

- Này Gohei.
- Ừm?
- Bây giờ chàng đang làm gì?
- .....
- Tại sao chàng đi biệt tăm khỏi xứ? Á không được!

Kisaru hất tay Gohei ra rồi nhảy lùi về sau. Khuôn mặt Gohei đang cười bỗng sựng lại. Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú ấy, Kisaru cảm thấy đau khổ khi bóng dáng của sự bỉ ổi thoáng hiện lên cùng với nụ cười.

- Tại sao chàng lại....
- Chuyện gì thế?
- Sao không đón em về làm vợ?
- Làm vợ ư.
- Phải.
- Rồi thì ta sẽ lấy nàng.
- Nói dối! Trên mặt chàng ghi rõ thế!
- Đồ điên.

Gohei bật cười, hắn toan ôm lấy vai Kisaru nhưng lại thét lên "Á!" rồi vột thụt chân, ôm lấy cổ tay. Trên cổ tay hắn có một vết đỏ mới hằn lại. Một mũi kim nhỏ chìa ra từ giữa kẽ ngón tay Kisaru.

- Con gái gì mà dữ quá.

Gohei vừa liếm cổ tay vừa cất tiếng hỏi.

- Nàng trú tại đâu?
- Không thể nói được....Liệu có hạng Ninja nào lại nói ra nơi mình ẩn nấp không?
- Chúng ta đến chỗ nàng thôi. Ta có nhiều chuyện muốn nói.

Gohei nói rồi chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của Kisaru ra sao đã vội cất bước đi lên trước. Kisaru cảm thấy bực dọc với thái độ cao ngạo của hắn.
Khi ra khỏi khuôn viên chùa, băng qua con đường trong rặng tùng thì Gohei thản nhiên rẽ về phía đông. Phía bên tay phải, trừ ra khu dinh thự Lục Ba La (4) thì có căng mắt ra nhìn cũng chỉ thấy một dải ruộng trải dài trước mắt. Từ phía dãy núi xanh xanh trước mặt, hắn trông thấy ngọn tháp chùa Kiyomizu (5) nổi lên sừng sững. Từ phía chùa Kiyomizu có một võ sĩ dẫn theo tên hầu đi lại, dáng chừng như đang trên đường trở về sau khi viếng cảnh chùa. Võ sĩ rảo nhanh bước chân đi lại, khi đến trước Kazama Gohei thì khẽ cúi đầu chào rồi bỏ đi mất. Khi Kisaru đi qua thì cô nhìn vào mặt Gohei với ánh mắt đầy nghi ngờ. Kisaru toan mở miệng nói điều gì đó nhưng rồi lại nín thinh, lặng lẽ cất bước đi.
Gohei bước đi như chẳng có mục đích gì. Hắn tự tin rằng bờ vai mảnh dẻ của Kisaru rồi đây sẽ dẫn đường cho hắn đến nơi trú ẩn của mình thôi. Vừa đi hắn vừa cất giọng hỏi vẩn vơ.

- Tại sao nàng lại làm cái trò khỉ kia ở bờ sông thế hả?
- Vì ta chán quá.
- Nàng che mắt giỏi lắm, nhưng nếu thất bại là bị đánh hội đồng đó.
- ...
- Nàng lên kinh làm gì?
- Chà.
- Không chịu nói sao?
- Chàng không trả lời câu hỏi của ta thì ta cũng không cần phải đáp lại chàng.
- Từ khi nào mà cô cứng đầu thế hả. Này!

Gohei nói rồi toan nắm lấy tay Kisaru. Chung quanh không một bóng người. Kisaru giãy giụa giật ra, thế mà chính cô lại cất tiếng

- A, không phải hướng đó.
- Đường này sao.

Gohei rẽ vào con đường nhỏ trong rừng trúc theo lối vào Trân Hoàng Viện.

- Hôm nay có khách à?

Đột nhiên có giọng nói từ trong rừng trúc vọng lại. Gohei giật mình vội dừng chân. Hai bên đường đi đã trở thành rừng trúc cao chót vót.

- Có khách à?
- Vâng. Người quen ở cùng xứ.

Kisaru đáp lại. Không thấy một bóng người.

- Người này là vị hôn phu của cô nương sao?
- Vâng.
- Quả là một trang mỹ nam tử khôi ngô tuấn tú.
- Bề ngoài là vậy thôi nhưng bên trong lại là con người chán ngắt.
- Cô nương thẹn rồi đấy à.

Rồi Gohei chỉ nghe thấy một tràng cười vọng lại từ trong rừng trúc.

- Ai đó?

Gohei đến bên cạnh thì thầm với Kisaru.

- Là ngài Trúc Thượng Nhân (6).
- Trúc Thượng Nhân?
- Người vùng này nói vậy.

Gohei nhấc chân khỏi mặt đường. Hắn thận trọng bước lên trên đám lá trúc khô, tiến về phía giọng nói phát ra trong rừng trúc. Trúc mọc không dày lắm, ánh sáng mặt trời từ đằng kia xuyên qua được nên nếu có ai trong này thì hắn sẽ thấy được ngay.

- Này Trúc Thượng Nhân.
- Gì đấy.
- Sao không hiện hình ra rồi nói chuyện. Thật là vô lễ.
- Vô lễ á? Ngươi quên lỗi phần mình rồi sao hả? Ta đã ở đây từ lúc trước đến giờ, ngươi còn dám nói ai vô lễ?
- Ông ở đâu?

Gohei vừa lên tiếng thì giọng nói bỗng im bặt. Hắn ngờ vực bước tới năm, sáu bước. Một bàn tay lạnh ngắt thò ra chộp lấy cổ chân hắn.

- Á!

Bất giác Gohei nhảy lùi về sau.

- Ahahaha, ta biết rồi nhé.



Mặt đất trước mặt Gohei khẽ lung lay cùng với tiếng cười. Không phải mặt đất, mà là một đống lá trúc khô phủ dày trên đất. Hắn thấy một khuôn mặt ngờ nghệch chỉ lòi ra cặp mắt như con sâu róm chôn mình trong đám lá. Khuôn mặt chống trên hai cùi tay, ngước lên nhìn Gohei.

- Ông, ông là ai?
- Ta là Gyozan.
- Gyozan?
- Phải. Trụ trì của Trân Hoàng Viện này, Iten Gyozan.
- Ông làm gì ở đó?
- Ngươi cũng bắt chước theo ta thử xem sao.
- Cái gì?
- Con người bây giờ được thẳng thớm rồi đấy.
- Ông đang nhìn trúc à?
- Đúng rồi, ta đang nhìn chăm chú đây.
- Có lý do gì không?
- Chẳng có lý do gì cả. Cũng giống như người ta ngắm nhìn cô gái xinh đẹp mình yêu mến thôi mà. Ta yêu cây trúc lắm. Ta ngắm chúng đã hai chục năm nay rồi.
- Hai chục năm!
- Vậy mà cũng không ngộ ra được gì.
- Tại sao ông lại phải ngủ trong lá trúc thế này?
- Ờ thì, có thể nói đó là chỗ mê lầm của ta.
- Mê lầm ư?
- Ta nghĩ là nằm thế này thì sẽ hiểu được cái tâm của cây trúc đó.
- Thế ông đã hiểu được chưa?
- Chưa.
- Lão hòa thượng ngốc.
- Nhưng bù lại, đôi khi ta thấy mình trở thành một cây trúc đó.
- Hừ, khoác lác như phường sư trọc.
- Ahahaha ai khoác lác. Một kẻ có khuôn mặt thông tuệ như ngươi mà lại chẳng biết được ta ở đâu. Ngươi vào rừng trúc mà không thấy trúc, chỉ lo tìm bóng dáng người, chính vì mê lầm như vậy nên ngươi chẳng thấy được ta.
- Đừng có nỏ mồm.
- Thôi ta thay đổi đề tài nhé. Khi trở thành cây trúc thì dẫu tốt hay xấu gì cũng có chút bất tiện.
- ....
-  Cây trúc mới sinh ra đã đứng thẳng. Vì ta đứng thẳng nên thấy rất rõ chỗ không ngay thẳng của người khác. Nói ra thật phiền phức, nhưng chẳng hạn như....

Bàn tay phải của Gyozan rời khỏi cái cằm, chỉ thẳng vào mặt Gohei.

- Khuôn mặt ngươi đẹp lắm. Nhưng nó mang điềm gở đấy. Ta thấy rõ lắm.
- Tại sao lại là điềm gở?
- Ngươi có biết tà đạo ma giáo không? Ngươi và bọn ta tuy cùng tu luyện một thứ công phu, nhưng ngươi lại đi lệch sang hướng khác mất rồi. Không phải để làm cho bản thân trở thành hư vô mà ngươi lại làm tất cả vì lợi dục ham muốn của bản thân. Điềm xấu tích tụ lâu ngày hiện rõ trên mặt người kìa. Không biết ngươi tên gì nhưng đích thị là một tên Rappa!
- Cái gì!
- Đừng chém! Nếu chém ta thì tướng xấu của nhà ngươi chẳng ra sao đâu.

Gyozan nói rồi lăn quay ra, gối đầu lên tay mà ngủ.

- Gohei.

Kisaru lần ra sau lưng, kéo tay áo Gohei.

- Nếu cứ chấp ngài Gyozan thì trời tối mất. Mà cũng không thắng được ông ấy đâu.
- Muốn gì đây.
- Để ta dẫn chàng về chỗ trú. Ta chỉ muốn bắt chước ngài Gyozan mà thử chàng đó thôi.

Kisaru vượt lên trước Gohei. Vầng trăng đã hiện lên nền trời xanh phía trên rừng trúc. Băng qua khu rừng trúc này thì thấy một ngôi chùa. Chùa này không biết bị cháy từ thời nào, một nửa đen nám, một nửa thì mục nát.

- Trân Hoàng Viện....đây chính là ngôi chùa của lão hòa thượng lúc nãy à.
- Phải rồi.

Kisaru lần ra cửa sau, bước vào một căn biệt thất nho nhỏ.

- Vì sao nàng đến được chùa này?

Gohei vừa rảo mắt nhìn quanh gian phòng chỉ rộng chưa đầy một gian của Kisaru vừa hỏi.

- Ngài Gyozan kéo áo ta trên đường Shijou (7) mà dẫn tới đây.

Thật ngạc nhiên là chùa này không có đất riêng. Trước đây chùa thuộc Chân Ngôn Tông nhưng cũng không có đất riêng trong một thời gian dài và không có ai ở. Thế là lão Gyozan đến trú tại đây. Gyozan ngày ngày đi khất thực, đôi khi còn cho khách qua đường thuê chỗ trú chân nữa. Dường như lão Thiền tăng này kiếm được khá tiền từ việc cho thuê chỗ trọ để thờ phụng tượng Phật trong gian chính.

- Thôi chuyện ngài Gyozan cứ để đó...

Nét thiếu nữ ngây thơ trẻ con trên khuôn mặt Kisaru bỗng biến mất. Sự cương mãnh của con gái một tên Ninja đã quay sang Gohei.

- Ta thấy chuyện lúc nãy thật kỳ lạ. Hình như là vị võ gia dẫn theo đứa hầu trên đường đã cuối đầu chào ngươi.
- Thì gặp người quen ít ra cũng chào hỏi chứ.
- Không phải. Dường như không chỉ là quen biết thôi đâu. Thái độ của vị võ gia đó giống như đang chào thượng cấp của mình vậy.
- Nàng cứ suy diễn làm ta khó xử quá.
- Ngồi xuống đi, Kazama Gohei.

Kisaru nghiêm giọng từng tiếng.

- Hôm nay ta thay mặt phụ thân Shimotsuge Jirou Saemon mà hỏi tội ngươi, tùy theo câu trả lời mà...
- Thì sao sao hả?
- Không thể bỏ qua được.
- Tra khảo ghê quá, eo ôi.

Khuôn mặt trắng trẻo của Gohei bật cười. Hắn ngồi xếp bằng trên sàn, kéo thanh kiếm về hông bên trái. Kisaru cảm thấy như máu đang xông lên đầu.

- Gohei.
- Gì nào?
- Ngươi đã phá luật lệ Iga.
- ...
- Chỉ cần nhìn là biết. Ta vẫn nhớ là ngươi từng nói là ngươi chán ghét cuộc đời ở Iga, một kẻ tài năng thế này không cam tâm sống đời Rappa.
- Đúng rồi đấy.
- Ngươi đi biệt tăm khỏi Iga một năm nay, không, ngươi đã bỏ trốn ngoạn mục đấy.

Gohei toan mở miệng nhưng rồi khựng lại, gượng cười.

- Ngươi đã bỏ trốn khỏi Iga, đến phục vụ lãnh chúa phương nào rồi. Có đúng thế không?
- Nào, cứ nói điều cô nghĩ ra xem.
- Còn nhớ chuyện Kuranawate no Shishiji không?
- Hừm.
- Hắn mới bị đồng bọn đâm chết đầu năm nay. Chỉ vì Iga biết được hắn đã đến phục vụ cho chúa Katou Higo-nokami (8).
- Này Kisaru.

Gohei gọi. Hắn giả vờ đổi chân ngồi rồi nhoài người ra trước.

- Cô quên rồi sao, tuy chưa ăn nằm với nhau nhưng chúng ta đã hứa hôn rồi. Quên rồi ư?
- Nếu đã hứa hôn rồi thì sao còn vứt bỏ ta một năm nay. Tùy vào câu trả lời mà ta có thể cắt đứt duyên phận với ngươi ngay tại đây.
- Thầy sẽ không cho phép đâu.
- Phụ thân ta đồng ý rồi. Ta nói là sau khi cắt đứt duyên nợ thì sẽ tự tay đâm chết kẻ phản bội. Thế là được.
- Đúng là đồ con nít.
- Sao?

Bị nói lảng đi, Kisaru há hốc mồm, nhe cả hàm răng trắng toát ra ngoài. Sự ngây thơ đã khiến hàng lông mi dài của cô chớp chớp.

- Người lớn thì không ai nói năng thô bạo thế cả. Quan hệ nam nữ cũng là một chuyện lạ. Dù ta có chuyện cần nói nhưng cũng không thể nói với đứa con nít được.

Gohei xông tới ôm lấy Kisaru.

- Hôm nay ta sẽ cho cô thành người lớn. Hãy thành đàn bà đi rồi sau đó mới nói chuyện được.
- Không!....Buông ra!

Kisaru giãy giụa. Gấu váy áo rách toạt để lộ ra bắp chân trắng toát. Gohei nhanh chóng vươn tay về phía chân Kisaru, dùng một đoạn dây thừng mảnh trói hai ngón chân cái cô lại. Cánh tay Gohei ngáng trên ngực Kisaru, ôm chặt không cho hai cánh tay vùng vẫy. Tay phải Gohei nhảy múa trên thân thể Kisaru.

- Buông, buông ra!

Kisaru toan thoát ra. Cô hoàn toàn có đủ kỹ thuật để làm việc đó. Nhưng giờ đây cánh tay đã lả đi, cô thấy toàn bộ sức lực đã theo sống lưng tan chảy hết ra ngoài. Kisaru ra sức vùng vẫy chống lại cơn tê liệt của ý thức.

- Buông ra....
- Hừ.

Tay Gohei đã ở bên trong cơ thể Kisaru rồi. Thân thể đã phản bội lại sự ngây thơ non trẻ của cô. Điều mỉa mai đó làm Gohei phải bật cười.

- Ta gọi Gyozan bây giờ!
- Cứ gọi đi, lão ta còn đương ngủ trong bụi trúc đấy. Giả như có đến đây thì lão cũng không nỡ trách tội hai kẻ hứa hôn làm chuyện vợ chồng này đâu.

Vừa nói, không biết nghĩ gì mà Gohei cởi bỏ dây trói ngón chân Kisaru ra. Đôi chân đã được trả lại tự do, nhưng ngược lại nó còn làm cho Kisaru mất tự do hơn. Ý thức của Kisaru đã hoàn toàn mất đi cái khí lực ra lệnh cho đôi chân ra sức phòng ngự. Toàn bộ mạng căn của Gohei đã đâm sâu vào nhục thể đã bị mở ra của Kisaru.

- Không.

Đôi môi Kisaru mấp máy trong cơn tàn kiệt. Từ khóe mắt, một giọt lệ chảy ra. Nhưng sự thực vẫn là sự thực, nó đã bắt đầu rồi.

- Nghe đây Kisaru.

Gohei thì thầm nhỏ nhẹ bên tai Kisaru. Kisaru gật đầu như kẻ mất hồn.

- Thế này thì chúng ta đã trở thành phu phụ rồi đó.

Gohei áp đôi môi tuấn tú của mình lên trên đôi môi của Kisaru đã không còn một giọt máu.

- Vợ của kẻ phản bội thì đương nhiên cũng là kẻ phản bội. Đúng như nàng nghi ngờ, ta đã từ bỏ Iga rồi.
- ....
- Kể từ sau đó, ta đến hầu ngài Maeda Gen-i. Lương bổng hai trăm hộc.
- ....
- Nàng có biết chức vị của ngài Gen-i là gì không?
- ....
- Quan thị chính Kyoto đấy. Nhiệm vụ của ta là dò tìm những kẻ đáng ngờ, bọn gián điệp các xứ khác nằm vùng ở Kyoto. Tùy theo công trạng mà ta có thể lên đến ngàn hộc đấy.
- Em là, vợ của người ngàn hộc sao....

Tuy bản thân mình không nhận ra, nhưng trong giọng nói của Kisaru đã có chút run rẩy. Gohei gật đầu. Nhưng rồi sâu trong tâm trạng hắn, hắn thấy sự hứng thú đang tan biến đi nhanh chóng. Lúc Gohei đến phục vụ cho nhà Maeda thì hắn đã giấu nhẹm thân phận Rappa của mình. Hắn cũng không mảy may một lời nào về việc đến khuôn viên Đông Đại tự hẹn gặp tên vô lại Matsukura Kurando theo lệnh của Shimotsuge Jirou Saemon, và cũng không nói gì về chuyện đã từng tham dự vào những kế hoạch này nọ. Vì vậy nên hắn không thể lấy con gái một tên Rappa lừng lẫy ở Iga làm vợ được....Gohei thầm nghĩ.
Hắn cũng đã thay tên đổi họ, xưng là Gero Shoubei Yasutsugu. May cho hắn là trong số cựu thần của nhà Ichijou ở xứ Tosa cũng có người mang họ Gero, và hắn xưng là con cháu của dòng ấy.
Hắn đã vứt bỏ Iga. Nhưng hắn không dám lơi là với đồng bọn của mình. Hắn phải bảo vệ cái mạng của hắn. Lúc đó hắn định bụng sẽ chém chết hay đổ tội chết cho bất cứ tên sứ giả Iga nào tìm đến hắn. Và không ngờ là Kisaru lại tìm đến.
Từ khi vứt bỏ Iga thì không phải hắn không nghĩ đến Kisaru, nhưng vốn ban đầu, chuyện hứa hôn với Kisaru là do Jirou Saemon khẩn khoản nài nỉ hơn là ý muốn của hắn. Nhưng nếu trở thành con rể của Jirou Saemon thì hắn chỉ còn đường chôn vùi đời mình như một tên Rappa mà thôi. Và như thế là bao nhiêu dã tâm, dự định của hắn đều tan vỡ hết.

Lúc này Kisaru đang được ôm ấp trong vòng tay Gohei bỗng lay động.

- Làm sao thế?
- Chàng có lấy em làm vợ không?
- Có.

Ánh mắt Gohei mông lung vô định. Nhưng Kisaru không chú ý đến điều đó. Cô xem dục tình của Gohei chính là ái tình. Vì người đàn ông này mà cô cũng sẵn sàng vứt bỏ cả Iga. Vừa nghĩ như vậy, trong phút chốc thì hình ảnh khuôn mặt của Tsuzura Juzou lại hiện lên trong đầu Kisaru. Kisaru lồng lộng lên trong vòng tay Gohei như để xóa đi khuôn mặt đó.

- Ôm em đi!

Kisaru quàng cánh tay qua cổ Gohei, phải có thứ gì đó bên trong cơ thể nàng bị phá vỡ mãnh liệt để xóa đi khuôn mặt của Juzou. Rồi khuôn mặt đó cũng biến mất. Kisaru bần thần như kẻ mất hồn. Lúc này đối với Kisaru, khuôn mặt Juzou chính là hình ảnh tượng trưng cho đồng bọn Iga, hay là trong lòng Kisaru đã thầm yêu Juzou mất rồi. Hay là cả hai?
Khi hành vi của Gohei kết thúc cũng là lúc Kisaru quyết bỏ cả Iga lại phía sau.

- Nàng có chịu vì ta mà hành động không?
- Em chịu.
- Vậy nàng cứ ở đây ít lâu.
- Còn Gohei?
- Ta trở về dinh sở ở phố Sanjou. Rồi lúc nào sẽ đến đón nàng về....

Khi Gohei nhìn xuống Kisaru đang nằm vật trên chiếu thì khuôn mặt hắn đã trở lại lạnh lùng như cũ.

- Hãy may vạt áo lại đi.

Kisaru uể oải ngồi dậy trước mặt Gohei.

- Kể từ đó nàng có biết gì về Tsuzura Juzou không?

Vừa nghe nói, ánh mắt Kisaru như bừng tỉnh, cô ngước mặt nhìn lên. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Kisaru đã trở lại nét hoang dã cứng cỏi vốn có.

- Ngài Juzou ư?
- Ừm.
- Ngài Juzou làm sao?
- Chẳng sao cả. Ta chỉ hỏi thôi. Hẳn là nàng biết điều gì đó. Cha nàng đang sai hắn làm gì đó mà ta cũng không rõ.
- Không biết.
- Trên mặt nàng ghi rõ là có biết đấy thôi.

Gohei cất giọng cười.

- Chẳng phải là nàng vừa mới nói là phản bội Iga đó sao. Như thế cũng chưa đủ cho nàng trở thành đàn bà hay sao.

Gohei giơ tay toan với tới nhưng Kisaru đã vội xua đi.

- Thôi đủ rồi. Em có biết chút ít về ngài Juzou đây.
- Nói đi. Nhờ chuyện này mà ta lên được ngàn hộc đấy.
- Ngàn hộc sao...

Tay phải Kisaru đỡ lấy cơ thể, cô vẫn nhìn chằm chằm xuống chiếu suy nghĩ.

- Rồi đứa con giữa ta và nàng lại trở thành chủ sở hữu của ngàn hộc đấy.
- .....Ngài Juzou đang lên kinh. Chỉ biết vậy thôi....
- Hãy nhớ lại đi. Không chừng sẽ có lúc dùng đến điều nàng nhớ ra đấy.

Gohei cũng không hỏi han gì thêm mà đứng lên.

- Ta đang vội, không cần tiễn đâu.
- Ai thèm tiễn chứ.

Kisaru cứ ngồi yên nhìn ra vườn, nói như nhổ từng lời. Tấm lưng Gohei đã đi quá hai, ba tấm đá lót ngoài vườn.
Kisaru cảm thấy như mình bị lừa dối. Trong cơ thể giờ đây chỉ còn đọng lại một nỗi đau đớn vẫn đục. Cô cảm thấy rằng thứ mà Gohei để lại không phải là ái tình mà cũng chẳng phải thành ý, mà chỉ là một cơn đau đớn mờ đục mà thôi. Nhưng Gohei đã nói là hắn có cơ hội tăng bổng lộc lên ngàn hộc. Cử chỉ, trang phục của một người vợ võ sĩ ngàn hộc sẽ ra sao, Kisaru không rõ. Nhưng bỗng chốc cô lại nảy ra ý muốn được trở thành như thế thử xem sao. Nghĩ thế mà Kisaru lại cảm thấy tin tưởng rằng tình yêu của Gohei có thể mang lại những thứ may mắn đó cho mình. Và đồng thời cũng cảm thấy mình bắt đầu yêu Gohei. Kisaru ngước đôi mắt khô khan lên nhìn trời. Cả một bầu trời ráng đỏ trên rừng trúc in trong mắt cô.



Cũng dưới bầu trời này, Gohei đang đi vào khu rừng trúc. Lão Gyozan đang nằm ngáng đường. Lão há cái mồn đỏ loét ra.

- Này thí chỉ, đến thăm chùa cũng là có duyên với đức Phật rồi đấy. Thí chủ hãy hoan hỷ vui mừng mà bố thí cho chút hỷ xả.
- Nhảm nhí.

Gohei đẩy Gyozan ra.

- Ngươi đúng là ngu thật! Mang cả địa ngục trên vai mà đi, ấy thế mà gặp tăng lại không biết đường mà cúng dường. Rồi đây phước báo của ngươi sẽ tiêu tan hết cho coi!

Gyozan hướng về tấm lưng Gohei mà mắng té táTsuzura, lát sau lại lăn quay ra ngủ trên lá khô.

Sau khi Gohei đi khỏi, một bóng nữ nhân xuất hiện, rón rén bước chân đi trên lá trúc xào xạc, băng qua con đường nơi lão tăng Gyozan nằm ngủ. Nhưng đó chẳng phải là Kisaru...


Hết chương IV
 
_______________________________________

Cước chú

(1) Cây cầu bên bờ sông Kamo ở khu đông của Kyoto, ngày xưa dưới chân cầu là nơi tập trung của phường diễn trò.

(2) Nguyên văn: Nyoi-ga-take.

(3) Kennin-ji: ngôi chùa phái Lâm Tế (Rinzai) ở khu đông Kyoto, một trong năm trung tâm văn học mới thời Kamakura.

(4) Rokuhara: khu phía đông của con sông Kamo ở Kyoto, nằm giữa khu Gojou và Shichijou. Cung điện của họ Taira thời Heian nằm ở đây. Tên đất được lấy theo tên ngôi chùa Lục Ba La Mật ở đó.

(5) Kiyomizu: khu đất phụ cận chùa Kizyomizu trên dốc Gojou. Chùa này là di sản văn hóa Thế giới, một trong những công trình kiến trúc gỗ cổ xưa nhất còn sót lại.

(6) Thượng Nhân (Shounin) là tăng vị bậc cao.

(7) Hệ thống kinh đô Kyoto được chia thành các khu như khu Ichijou (Nhất điều), khu Nijou (Nhị điều), Sanjou (Tam điều), Shijou (Tứ điều), Gojou (Ngũ điều), Rokujou (Lục điều), Shichijou (Thất điều), ...

(8) Katou Kiyomasa, một lãnh chúa cỡ lớn ở Higo, trung thần của họ Toyotomi.

Re:Fukuro no shiro

Đã gửi: Hai T12 01, 2008 6:50 pm
Viết bởi Kongou-Musha
Chương V   Thung lũng La Sát





Phía nam dãy núi Higashi có đỉnh Tuyền Sơn (Senzan) quanh năm được bao phủ trong rừng cây phong. Sâu trong đỉnh núi, cổ lai có dòng suối trong vắt chảy ra. Đỉnh núi không cao lắm nhưng thung lũng sâu thẳm, nếu đi men theo thung lũng thì thấy thế núi biến ảo khôn lường như nơi thâm sơn cô tuyệt ngàn dặm.



Mấy dòng nước chảy ra từ vách đá hợp lại thành một dòng sông nhỏ chảy quanh thung lũng. Tục gọi là sông Otonashi, nhưng bề rồng chưa đến năm thước và chẳng đạt đến tiêu chuẩn của một con sông. Sông này sau khi rời khỏi chân núi, chảy vào khu hạ kinh (1) hơn cây số thì tan biến vào con sông Kamo. Cách chân núi một đoạn, có cây cầu sơn đỏ cong cong, đẹp như giấc mơ bắc qua sông. Hai khắc sau kể từ khi Gohei rời khỏi Trân Hoàng Viện thì có hai bóng người đi rậm rịp trên ván cầu, hướng về phía đỉnh Tuyền Sơn.

- Cây cầu này sao.
- Đúng rồi. Từ đây trở đi chẳng phải nơi con người sinh sống.

Trên đỉnh Tuyền Sơn có ngôi chùa Tuyền Dũng (Sennyu-ji), là nơi chôn cất của các đời Thiên Tử kể từ thời Đế Shijou (2). Tục gọi cây cầu sơn đỏ này là cầu Phù Thế (Ukiyo), hắn ý muốn nói rằng qua khỏi cầu là vào thế giới u minh của các âm hồn.

- Này Kuroami.

Người vừa cất tiếng gọi là Tsuzura Juzou. Kuroami ăn vận như gã thương nhân. Đường đi lúc này đã vào sâu trong núi, bóng tối giăng kín đến nõi cách mấy thước trước mặt cũng khó nhìn rõ được.

- Ánh lửa đằng kia là gì thế.
- Chắc là ma trơi thôi.

Kuroami bình thản đáp lại. Trong núi có yêu khí.
Lão đứng tựa lưng vào một thân cây tuyết tùng lớn, có mấy ngôi sao lấp ló trên mảnh trời bé tí trên đầu.
Bất chợt có làn gió đen từ dưới chân thổi mạnh lên.

- Cậu chủ, đây là thung lũng La Sát (3).

Nói rồi không thấy bóng dáng Kuroami đâu nữa. Lão đã búng mình, nhẹ nhàng đáp xuống cây cầu độc mộc cách hai trượng bên dưới. Juzou không nhảy theo mà lần ra bờ vực, men theo con đường gồ ghề đi xuống dưới.
Từ thời Vương triều xa xưa, có con quỷ ăn thịt người chết hay xuất hiện trong thung lũng này. Quỷ rất thích ăn xác chết đàn bà con gái. Khi nào không có xác chết thì nó lại vào kinh đô, nấp ở góc đường mà chộp lấy cô gái xấu số đi qua, ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên có bóng người băng qua trước mặt Juzou khiến hắn cảm thấy như con quỷ ngày xưa đang hiện về nơi này. Rồi có người lấp ló từ bụi cây bên cạnh. Bóng người nhẹ nhàng băng qua trước mặt Juzou. Không nghe tiếng chân, không gây tiếng động, mấy cái bóng băng qua cây cầu độc mộc như làn gió rồi tan biến vào trong bóng tối. Chỉ cần nhìn qua bộ pháp là biết ngay đó là bọn Rappa hai xứ Iga và Koga.
Sau khi trượt xuống vực, Juzou chậm rãi bước qua cây cầu độc mộc. Hẳn là mấy bóng đen kia cũng thấy Juzou và Kuroami chỉ là hai người trong số chúng mà thôi. Qua khỏi cầu, Juzou men theo một lối nhỏ trong bụi rậm, leo lên vách đá. Lên đến nơi, hắn thấy một khu đất bằng phẳng rộng chừng hai trăm chiếu (4), ba mặt được vách đá bao quanh. Giữa khu đất có căn Dược Sư Đường đổ nát. Juzou nhẹ nhàng leo lên vách đá sau lưng đường.

Gió đang thổi. Ngước mắt nhìn lại thì thấy ánh lửa lốm đốm từ phía kinh đô bên dưới. Nhìn xuống dưới chân hắn là mái đường. Khuôn viên chùa không rộng lắm, sáng lấp lánh dưới bầu trời đầy sao. Một bóng đen chạy như bay dưới sân chùa trắng toát rồi như bị hút lên trên mái.

- Đã tập hợp đầy đủ cả rồi.

Kuroami leo lên đến nơi, thì thầm bên tai Juzou.

- Bao nhiêu người?
- Khoảng hai chục.
- Toàn Iga à.
- Có mấy người Kouga và một đứa ở Harima.
- Ta đứng đây hóng gió thôi.
- Sao, cậu chủ không ra với chúng à. Đêm nay cậu là đầu lĩnh của bọn chúng mà.
- Đầu lĩnh thì không nên xuất đầu lộ diện. Tượng thờ trong đường này là gì?
- Dược Sư (5).
- Dược Sư được đấy. Đầu lĩnh không xuất hiện thì có uy với chúng hơn...Đã chuẩn bị bao nhiêu tiền rồi?
- Bạc hai trăm lá.
- Cứ phân phát cho đồng đều.
- Lão biết rồi.

Kuroami nói rồi buông tay nắm rễ cây trên bờ vực, nhẹ nhàng rơi xuống dưới. Kuroami bước vào trong đường. Bọn người bên trong nhất tề đổ dồn ánh mắt về phía lão. Phần đông trong chúng ăn vận theo lối võ sĩ nhưng cũng có vài kẻ trang phục như nông phu hay bọn bán hàng rong lẫn vào. Bọn người này ai nấy đều mang làn da khô khốc, đen đuốc bẩn thiểu vốn là đặc trưng của cái nghề nghiệp bần tiện mà chúng đang theo bám. Cả bọn đều im lặng, chỉ có ánh mắt sáng quác bên ánh đèn. Kuroami vừa bước vào đã cất tiếng.

- Ta là Kuroami, người Iga đã thuê các ngươi đây. Ta ăn mặc thế này, hẳn là có kẻ biết ta. Hãy nhớ cho kỹ, ta có mở xưởng mài kiếm bên cạnh tượng Đại Phật trong kinh, tên là Iseya Kihei.

Cả bọn không nói năng gì, đứng dậy vây quanh Kuroami rồi ngồi thành vòng tròn.

- Thời buổi này, thiên hạ nằm trong tay Hideyoshi xem ra bình ổn, chẳng có chiến tranh nên lũ các ngươi cũng gầy trơ xương ra.

Bản thân Kuroami cũng gầy gò nhỏ thó. Bàn tay nhỏ nhắn của lão chỉ về phía một gã mặt dài như ngựa, gầy nhất trong đám.

- Ngươi là người Iga, Natsumi no Mimiji đúng không. Bây giờ sống ở đâu?
- Bờ sông trong kinh. Năm Tenshou thứ chín, sau khi rời Iga thì ta lang thang khắp nơi. Quả là thời thế chẳng còn dung bọn Rappa chúng ta nữa nên chẳng tìm được công việc như ý. Ta từng sống bằng nghề diễn trò múa rối, làm tạp sự trong chùa rồi trải qua đủ nghề khác, cuối cùng phải ra bờ sông mà ở, xin ăn người ta.
- Sao ngươi không làm đạo tặc.
- Một mình thì làm gì được.
- May mắn là đêm nay ta triệu tập được hai chục tên Rappa, ai nấy đều có chút tiếng tăm ở quê quán. Nếu các ngươi kết hợp lại với nhau mà hoạt động ở Kyoto, Osaka và Sakai thì chuyện đạp đổ thiên hạ cũng chẳng khó gì. Các ngươi không cần phải ăn mày nữa.
- Vậy là làm giặc à?
- Không chỉ có thế mà còn có khi phóng hỏa đốt nhà nữa. Nhưng công việc lần này không phải nhọc công vậy đâu.
- Vậy là....
- Hãy mang hết sức của các ngươi ra mà nguyền rủa cuộc đời này.

Nói rồi Kuroami lấy ra mười mấy lá bạc, nhét vào túi từng người một.

- Chỉ cần phao tin là đủ.

Kuroami bỗng nín thin, nhìn cả bọn. Ý lão là nương theo cơ hội mà tuyên truyền, thổi vào tai dân chúng khắp nơi rằng thời thế của Hideyoshi đã sắp hết.

- Nhưng theo ta thấy thì thiên hạ chẳng mảy may dao động. Cả bọn công hầu, võ gia lẫn bách tính đều đang ca ngợi thái bình đó thôi.

Một tay Rappa lớn tuổi nói.

- Ngươi là Asami, người Kouga đúng không.

Kuroami giơ lòng bàn tay, gập ngón cái lại.

- Điều đầu tiên, Hideyoshi không có con nối dõi. Đây chính là mầm mống của loạn thế. Tiếp theo là....

Lúc Kuroami đang ra sức thuyết giảng cho đám người trong đường thì Juzou đang ngồi trên vách đá cũng nghĩ đến điều ấy. Hắn cảm thấy dưới chân mình, nơi thung lũng La Sát đang có một luồng gió xoáy thốc lên trong đêm.

                                             
***


Juzou rời khỏi Sakai, đến Kyoto chưa đầy mấy ngày. Mấy hôm trước, hắn tìm đến chỗ Kuroami lúc này xưng là Iseya Kihei và đang mở xưởng mài kiếm bên hông chùa Phương Quãng. Kuroami lễ phép cúi đầu.

- Tiểu nhân là thợ mài kiếm Kihei.
- Phiền lão xem cho ta cái này, ngày hai mươi sẽ lấy.
- Ồ, một thanh Kunihiro.

Kuroami gỡ bỏ cái đinh cố định chuôi kiếm, cầm lấy ngắm nghía ra vẻ tường tận lắm.

- Hiếm khi nào Kunihiro lại làm kiếm thẳng như thế này. Xem ra thanh này mới đúc, còn tốt lắm.

Kuroami nói mấy câu vô thưởng vô phạt rồi sai thằng hầu bên cạnh chạy đi làm việc vặt. Lúc này lão mới nhìn chằm vào mặt Juzou.

- Ngày kia, khắc thứ tư, tập hợp bọn Rappa như cậu nói trước đây.
- Địa điểm?
- Thung lũng La Sát, Dược Sư Đường.
- Chùa hoang à.
- Đương nhiên.
- Thế là ổn. Ta muốn nghe tình hình trong kinh thế nào.
- Chẳng có mùi vị gì.

Kuroami nói chẳng có mùi vị gì, nghĩa là bách tính ở kinh đô đều sống an ổn, bọn Rappa khó lòng mà lợi dụng được kẽ hở nào trong thời thịnh trị này.
- Không đâu.

Juzou khẽ lắc đầu, đăm chiêu.

- Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy không phải như vậy.
- Vậy cậu Juzou thấy thế nào.

Kuroami ngậm cái mồm bé tí, áp tai lại gần.
Có thể nói Rappa là bọn người của thời loạn lạc. Chúng luôn tìm kiếm những đầu mối, điềm triệu dự báo trước cho thời loạn sắp xảy đến. Huồng hồ là hai kẻ này còn có ý định hành thích Hideyoshi. Mà không chỉ có thế, nếu chủ thuê của Juzou muốn lợi dụng chuyện ám sát này để làm loạn thiên hạ, và nếu dân tình trong kinh không lên tiếng ta thán, oán hận chính quyền Hideyoshi thì công việc này khó lòng thực hiện được.

- Không cần nghĩ đâu xa cũng thấy rõ là nếu Hideyoshi chết đi thì sẽ có lắm kẻ vui mừng khôn xiết.
- Là Ieyasu à?
- Không phải. Chính là mấy vạn phu phen được trưng dụng sang Tàu. Tháng giêng năm nay đã có lệnh đưa xuống các nơi, ở Shikoku, Kyushu tuyển sáu trăm người, ở Chugoku, Kishu là năm trăm người, ở miền Gokinai là bốn trăm người, rồi đến hơn trăm hộ dân làng ở Oumi cũng có mười tám bách tính bị trưng binh. Tin đồn này lan sang tận Sakai. Đến ngày mười hai tháng này bọn họ sẽ được tập hợp lại rồi đưa lên thuyền. Giờ thì bọn họ cùng vợ con đang chờ cái ngày ấy và chẳng còn ai thiết sống nữa. Tiếng ta thán bấn mãn vang dậy cả đất trời, ở Kyoto này không thể không nghe thấy.
- Vậy sao. Nhưng mà cũng có thể nghĩ ngược lại đấy.

Kuroami duỗi tay chỉ vào vách tường treo kín đao kiếm trong xưởng mài.

- Cậu thấy đó, xưởng này mới mở và chẳng ai biết tên tuổi của tay thợ mài kiếm này, thế mà có khối kẻ đến đặt hàng. Mà không chỉ có bọn thợ mài thôi đâu, bọn con buôn khắp kinh đô này đều đang mừng rỡ với cơn mưa vàng trên trời rơi xuống khi bốn chục vạn quân binh ra sức mua sắm, chuẩn bị đánh nhau.
- Nhưng chỉ một năm sau là thành mưa đắng ngay thôi. Để nuôi bốn chục vạn quân binh này thì cần phải vận chuyển một lượng binh lương khổng lồ vượt biển. Rồi mọi thứ trong nước sẽ bị thu mua hết, cả bọn võ gia lẫn thương nhân sẽ bị đẩy vào thế túng mà thôi. Loạn chính là bắt đầu từ đó. Hideyoshi đem quân sang đáng Triều Tiên, Đại Minh, nếu chiếm được đất đai ngàn vạn hộc ở những nơi ấy thì không sao, chứ nếu thất bại thì thiên hạ của nhà Toyotomi chẳng thọ đến ba năm... Nhưng chẳng phải ta nghĩ ra điều này đâu. Sáng nay chẳng biết làm gì, ta cải trang ra ngủ ở bờ sông thì nghe bọn tạp nhạp ở đó nói vậy.

Nói rồi Juzou cảm thấy nghi hoặc về sự khinh suất trong lời nói của mình. Hắn chợt nghĩ ngược lại, nghĩa là thời thế của Hideyoshi chẳng dễ gì lay chuyển được. Điều mà Juzou nghĩ đến chính là số tiền khổng lồ Hideyoshi đang nắm trong tay. Hắn vốn không mấy xem trọng lòng trung tiết, tinh thần đoàn kết của các bộ tướng dưới trướng Hideyoshi. Trong con mắt nhìn đời của bọn Rappa thì ngay cả giữa cha con với nhau cũng chắng có chút tình cảm ấm áp gì, chúng chẳng bao giờ có ý nghĩ ngu ngốc là lấy tình cảm của bọn người đời, lòng trung thành của bọn võ sĩ ra làm thước đo mọi sự. Nhưng bây giờ có một thứ rõ ràng đang chặn ngang dòng suy nghĩ của Juzou. Chính là số tiền kim ngân mới đúc chất đống sau lưng Hideyoshi, và số tiền khổng lồ của bao kẻ thống trị đời trước.
Trong suy nghĩ của Juzou thì Hideyoshi là một kẻ may mắn đến kỳ lạ. Không chỉ may mắn về mặt lập thân xuất thế không thôi. Hideyoshi vốn chỉ là một anh lính trơn, nhưng nỗ lực hết sức thì cũng leo đến chức quan tư lệnh quân dã chiến của Nobunaga.Thế rồi Hideyoshi đem quân thảo phạt kẻ thù của cố chủ ở Yamazaki vào tháng sáu năm Tenshou thứ mười. Akechi Mitsuhide bị đánh bại, đồng thờ cũng là lúc Hideyoshi vượt qua mặt con trai của Nobunaga và bọn Ieyasu, Katsuie mà nắm giữ vị trí của cố chủ. Sự thật, có thể nói Hideyoshi là kẻ tiếm quyền một cách hợp pháp. Nhưng đám thuộc hạ của Nobunaga lại dễ dàng phục tùng kẻ tiếm quyền vốn trước đây chỉ đứng ngang hàng với mình. Juzou nghĩ rằng từ lúc nào đó mà bọn họ đã phục tùng sức mạnh của số vàng trong tay Hideyoshi hơn là sợ sức mạnh của bản thân ông ta.
Lúc Hideyoshi đánh Mitsuhide ở Yamazaki trên mặt đất thì dưới lòng đất đã xảy ra một đại kỳ tích không tiền tuyệt hậu. Nhật Bản chẳng bao giờ có được một kỳ tích như thế nữa. Lúc này, từ vùng sơn dã ở các xứ, vô số vàng bạc trong lòng đất đều nhất tề tuôn ra ào ạt như để hưởng ứng với vận may của Hideyoshi trên mặt đất. Hideyoshi lập tức một tay chiếm hết các mỏ vàng bạc ở vùng Sado, Ikuno và sau đó là các mỏ khoáng trên toàn quốc. Cùng lúc đó, Hideyoshi đã dùng số vàng này phân phát cho đám thuộc hạ của mình không chút tiếc rẻ.

Thời kỳ còn là một bộ tướng hạ cấp của Nobunaga, hễ khi thuộc hạ lập công là Hideyoshi đều bốc vàng ban thưởng ngay tại chỗ. Ông ta thừa biết màu vàng lấp lánh kia có mị lực với con người như thế nào. Tin đồn rằng Hideyoshi đã hai lần ban phát vàng bạc lộ liễu ra mặt vào năm Tenshou thứ mười ba và mười bảy lan truyền trong đám bách tính, thị dân, khiến chúng tin rằng Hideyoshi chẳng còn là một con người bằng xương bằng thịt nữa, mà là hóa thân của hoàng kim bất khả xâm phạm.
Lúc này tiền chất thành đống ở cổng phía nam của Jurakudai (6), khu biệt trang của Hideyoshi. Lần thứ nhất vàng năm nghìn lá, bạc ba vạn lá, lần thứ hai vàng bạc hai vạn sáu nghìn lá, cả thảy là ba vạn năm nghìn lượng. Hideyoshi dùng số tiền này ban thưởng hết cho bọn công hầu quý tộc, lãnh chúa các xứ khi đến chúc mừng. Chẳng phải là Hideyoshi muốn gây ngạc nhiên cho bọn võ sĩ còn sống sót sau thời Chiến Quốc, mà là cần phải nuôi đám thuộc hạ này và làm cho chúng phải quỳ lạy trước tượng đài hoàng kim của mình.



Juzou nghĩ rằng vàng bạc đã lấp đầy thiên hạ của Hideyoshi. Vì vậy chỉ cần sức mạnh tiền bạc này lung lay thì chính quyền Hideyoshi vốn xuất thân hèn kém này sẽ sụp đổ ngay. Còn nếu không thì khi có kẻ nào nắm nhiều tiền hơn Hideyoshi xuất hiện thì phần lớn võ tướng chịu ơn của họ Toyotomi, những kẻ bị vàng bạc mê hoặc, sẽ chạy đến bên cạnh người đó. Không lẽ lại có người đó sao.

( Hay là Ieyasu nhỉ )

Có lúc Juzou từng nghĩ như vậy. Nhưng dù cho Ieyasu có là đại lãnh chúa vùng Kantou hai trăm năm mươi lăm vạn hộc thì cũng không thể có số tiền lớn như vậy được. Nhưng ở đây có khả năng rất lớn....là bọn con buôn ở Sakai liên kết với nhau. Nếu hành động của Ieyasu khiến cho sức mạnh kinh tế của Sakai được bảo đảm thì thiên hạ sẽ tin tưởng vào Ieyasu. Đặt trường hợp nếu là Juzou thì hắn cũng phải tiêu diệt nhà Toyotomi.

( Hóa ra âm mưu của Soukyu là vậy )

Juzou như bừng tỉnh. Hắn đọc được mọi âm mưu toan tính trong bụng tay thương nhân Imai Soukyu này. Âm mưu này là do Soukyu vạch ra cho Ieyasu, hay Soukyu chỉ là một quân tốt trên bàn cờ tinh vi do chính tay Ieyasu sắp đặt sẵn? Dù thế nào đi nữa thì sau này cũng không tránh khỏi cảnh loạn lạc. Đây là điều tất nhiên.

( Không chừng bọn hào sĩ Iga bị Nobunaga tiêu diệt lại trỗi dậy, phục hồi trong thời loạn sau này )

Đọc những toan tính trong bụng Soukyu đến đây, Juzou cảm thấy hăng máu. Có chuyện mà hắn thấy được. Như thế chẳng phải là Shimotsuge Jirou Saemon, đầu lãnh bọn Ninja Iga và là thầy hắn, đã đem thời loạn này đổi chác lấy sự hồi phục của bọn hào sĩ Iga với kẻ nào đó có thế lực dưới trướng Ieyasu đó sao...

( Quả nhiên chuyện này là do Hattori Hanzou mang đến )

Hattori Hanzou vốn là hào sĩ Iga, xuất thân từ danh gia Hattori, từ đời cha đã đến phụng sự Ieyasu, sau này được cấp cho khu dinh thự trong khu phố Kouji ở Edo, xưng tên là Iwami-nokami, nhận bổng lộc tám nghìn hộc và là một hiện tượng xuất thế lập thân thành công hy hữu của Ninja Iga.

( Nếu là Hanzou thì chắc hắn không gây hại gì cho Iga )

Như vậy chuyện hành thích Hideyoshi gắn liền với việc phục hưng Iga. Lần đầu tiên Juzou cảm thấy ý muốn xả thân cho công việc này sôi sục trong người hắn.
Đầu tiên là phải tung tin bất mãn với chính quyền Hideyoshi ở các góc phố trong kinh. Tức là phải tuyên truyền, thổi phồng sự bất bình và phản đối của đám Daimyou dưới quyền Hideyoshi đối với chuyện xuất binh sang Triều Tiên. Cũng vì mục đích này mà Kuroami tập hợp hai chục bậc thầy phá hoại lại dưới mái Dược Sư Đường kia, đương bí mật bàn bạc.
Nhìn xuống dưới thì thấy đèn đóm trong đường đã tắt từ lâu. Có lẽ là chúng sợ bên ngoài nhìn thấy ánh đèn sinh nghi nên đã thổi tắt hết lửa mà nghị sự trong bóng tối. Nhìn lên trời, chòm sao giờ tý đang chiếu lấp lánh. Liệu có thể nói rằng trận chiến phân tranh thiên hạ Sekigahara nổ ra vào chín năm sau đã bắt đầu từ lúc này không?

Đã quá giờ.
Kuroami leo lên đến nơi. Juzou lặng lẽ ngồi yên trên vách đá.

- Giải tán rồi sao.
- Giải tán hết rồi.

Kuroami ngồi chổm bên cạnh Juzou như con khỉ. Hai người im lặng một hồi lâu, ngắm sao trên trời. Một lát sau Juzou lên tiếng.

- Có chuyện gì vậy?
- Có cô nàng tên là Kohagi.
- Chà cậu chủ lại dính vào đàn bà rồi. Ngày xưa cha cậu cũng thế, hai cha con thật là phiền phức.

Kuroami nhìn vào mặt Juzou, ngữ điệu nửa như chán chường, nửa như trách móc.

- Cô nàng cao ráo, mắt bé, má đầy đặn. Nhưng không vì thế mà ta mê đâu. À mà không chừng ta đã mê ả rồi. Đã ăn nằm với nhau một lần rồi.
- Thôi nào.
- Không phải chuyện đùa đâu. Ta cảm thấy rằng ả này là kẻ khó chơi nhất trong công việc của chúng ta.
- Vậy ả là ai?
- Dưỡng nữ của Soukyu. Nhưng vốn là con gái của một danh gia đã diệt vong, Soukyu nói vậy....Nhưng nếu ta không lầm thì ả chính là Rappa ở Kouga. Có thể Soukyu cũng bị che mắt rồi. Ả chẳng phải đồng minh, nhưng nếu thế thì ta không biết ả vào nằm vùng ở đây làm gì.
- Cần gì tra hỏi nhiều lời, cứ chém quách đi là xong.

Kuroami bình thản nói, vẫn ngoảnh đầu về phía bên kia bóng tối. Juzou bật cười khanh khách.

- Chém sao được mà chém. Đã ăn nằm với nhau một lần rồi.
- Hừ hừ, cậu chủ lại nói giống bọn người đời rồi. Là Rappa, sống cần phải cứng cỏi một chút.

Kuroami là Genin của họ hào sĩ Tsuzura. Lão cày ruộng, giữ trẻ trông con cho nhà này từ khi Juzou mới lọt lòng. Lão lại cất tiếng, trong ngữ khí hàm chứa thái độ của một người cha.

- Không, ta chém đó. Nếu lần sau gặp ả thì ta sẽ không tha đâu. Cậu có ý kiến gì không.
- Thì chính ta muốn nhờ lão vậy mà.
- Nói hay lắm. Vậy mới là cậu chủ Tsuzura Juzou chứ.

Kuroami bỗng im bặt như con chim. Lão đã quá tuổi năm mươi. Tay Rappa lão luyện này đột nhiên im bặt thì trong chốc lát, ngay cả Juzou ngồi bên cạnh cũng chẳng thể dò ra hơi hướm của lão, giống như đã tan chảy vào trong màn đêm rồi. Khi lão mở miệng thì Juzou lại cảm nhận được khí của lão xuất hiện. Lão Rappa này tu luyện được thứ công phu biến ảo lạ lùng như vậy trong một thời gian dài, đến nỗi Juzou cũng có lúc phải e dè...
Sau một hồi nín thinh, Kuroami lại cất tiếng. Đột nhiên hơi hướm của lão lại xuất hiện rõ mồn một.

- Cậu chủ này.
- Gì thế.
- Là chuyện của Kazama Gohei. Cậu có nghe tin tức gì không. Không lẽ hắn đã bỏ chúng ta rồi sao.
- Con gái ngài Shimotsuge đang lên kinh điều tra việc này. Rồi sẽ rõ cả thôi.
- Nếu đúng là hắn bỏ chúng ta, thì cậu biết rồi đấy...Tuy là chỗ bằng hữu nhưng cậu phải chém chết hắn thôi. Mà một kẻ tài năng như vậy, chẳng phải ai cũng có thể chạm vào hắn được.
- Kisaru nói là sẽ tự tay đâm chết hắn.
- Nữ nhi thì làm được cái quái gì.

Kuroami nói như khạc nhổ. Lão là hình ảnh cụ thể của tinh thần Shinobi. Trong khi hoạt động thì bọn Shinobi ghét hơi đàn bà dính vào đến cực độ. Nó giống như một thứ tín ngưỡng, kiểu như các hành giả vào trong núi tu luyện ghét hơi hám đàn bà vậy.

- Nếu cậu gặp cô nương Kisaru đó thì bảo là hãy mau chóng trở về Iga đi. Ở nhà lấy chồng cho lành. Trong kết giới làm việc của Ninja mà để nữ nhân ra vào chỉ tổ xui tận mạng.
- Lão khó tánh quá. Kuroami, lão già rồi nhỉ.
- Ninja làm gì có tuổi. Mấy trăm năm nay ở Iga người ta đều nói vậy mà.

Juzou và Kuroami chia tay trên bờ vực. Kuroami dang rộng hai cánh tay như đôi cánh, ngón tay nắm lấy ống tay áo rồi nhảy như bị hút xuống dưới mặt đất tối om cách mấy trượng bên dưới. Juzou leo lên vách đá trên bờ vực, men theo dãy núi đi về phía nam để ra chỗ rặng tùng trên con đường dẫn đến Tuyền Dũng tự. Từ giờ đến lúc rạng sáng hãy còn khá lâu. Hắn muốn đi bộ xuống khu phố bên dưới cho đến khi trời sáng để ghi nhớ đường xá, địa hình trong kinh.


Hết chương V

____________________________________________



Cước chú

(1) Hạ kinh (shita-gyou): khu phía nam kể từ phố Sanjou ở Kyoto. Đây là nơi tập trung của các thương nhân vừa và nhỏ. Khu thượng kinh (kami-gyou) nằm ở phía bắc và tập trung nhiều dinh thự quý tộc.  

(2) Chùa này thuộc phái Chân Ngôn nằm ở núi Higashi, Kyoto. Chùa được xây dựng vào đầu thời Heian, lúc đó tên là Tiên Du tự, đến năm 1258 được trùng tu và đổi thành tên như bây giờ. Kể từ Thiêng Hoàng đời thứ 87 là Shijou thì trở thành nơi an táng của Hoàng thất.

(3) La Sát (Rasetsu): loài quỷ khỏe chạy nhanh, hay huyễn hoặc và ăn thịt người theo Phật giáo.

(4) Ngày xưa người Nhật đo diện tích căn phòng bằng số chiếu (jou) lót được trong đó, mỗi chiếu có kích thước khoảng 910mm×1820mm.

(5) Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai: danh hiệu của đức Phật ở thế giới Tịnh Lưu Ly thuộc phương đông. Ngài phát mười hai đại nguyện cứu giúp chúng sinh bệnh tật, đói khổ. Cổ lai vẫn được xem là vị Phật y dược. Tượng Dược Sư thường thấy tay phải bắt ấn Thí Vô Úy (Semui-in), tay trái mang bình thuốc.

(6) Jurakudai: Khu dinh thự hào hoa tráng lệ của Hideyoshi xây ở Kyoto, hoàn thành năm Tenshou 15 (1587). Năm sau Hideyoshi cho mời Thiên Hoàng Goyousei và chư hầu đến đây.