Em cười đi, em khóc đi, cho ta một bữa say vì mắt em. Cơn mưa đi mãi suốt đêm, tràn qua ngày thành sương mềm ban mai, lời em nói tự ngàn xưa, tràn qua tim thành trong ta tiếng cười...
Chân em nhè nhẹ đi rồi hoang sơ một lối cỏ mênh mông buồn còn ta, còn chút lòng thành, đây em mượn lam vành ô che đầu.
Ôi thương nhớ, mắt đêm sâu em không cười một nụ, em chẳng hờn một câu, hơi thở chìm lâu, nụ hôn tàn héo, đoá hoa quỳnh sau đêm rũ rượi tiếng ta cười chợt hoá lời bão giông.
Quân nhà ta dạo này bị nhiễm không khí mùa thu quá lứa của Kyoto rồi hay sao mà lại có hứng thú làm thơ thế nhỉ !! Rắng cố gắng vận dùng tâm hồn thơ để chống chọi với cái lạnh của Cố đô nhé !!
tặng dnnquan: Làm sao hiểu được điều gì trong mắt em Khi anh ko nghe tim mình đang thao thức Đôi mắt sâu buồn đâu chỉ vì nỗi nhớ Có lẽ vì... Mỗi đêm về em chẳng thấy chút bình yên
Anh có thể đọc được gì trong đôi mắt xa xăm Khi khoảng cách vẫn làm em nhức nhối Ngày gặp lại hình như là xa lắm Em bước đi... Lặng lẽ với kí ức tinh khôi
Giữa những thăng trầm có bao giờ tim anh lên tiếng Gọi tên em và những kỷ niệm đã xa Khoảng trời ấy vẫn còn đang bỏ ngỏ Phải chăng em... Vẫn đang đợi một người?...
Đừng nhìn vào mắt em nếu chỉ vì anh muốn biết những điều em muốn giấu... từ sâu thẳm trái tim mình Bởi chẳng gì có thể giấu được anh Khi đôi mắt ấy nhìn em dịu dàng đến thế!