Đưa người ta không đưa qua sông. Sao có tiếng sóng ở trong lòng. Bóng chiều không thắm không vàng vọt Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong. Đã gần 2 tuần không gặp. Thời gian khá dài đủ để nhìn nhận lại tình cảm của mình. Không thương, không nhớ, chỉ mỗi cảm giác giận và buồn,thất vọng. Rõ rồi, có lẽ mình cũng không nên hi vọng làm gì. Mong rằng mọi chuyện cứ thế rồi sẽ trôi đi...[frown][frown]
Xin gui tang cho nhung nguoi co cung tam trang... Noi buon... Em đi rồi nhớ thương ai nữa!? Tháng Tám buồn riêng cõi lòng anh. Khói thuốc đắng hỏi hồn tê tái Chén rượu cay biết nỗi cô đơn.
Em đi rồi giận hờn ai nữa Trách móc gì khi vẫn còn yêu Ngày đi xuống mỗi lúc về chiều Thu mình lại trong vòng chăn chiếu.
Em đi rồi yêu thương ai nữa!? Nỗi vui buồn chia xẻ cùng ai Tháng ngày qua đừng quên em nhé Giữ trong lòng kỷ niệm đôi ta.
Em đi rồi xin em giữ mãi Một tình yêu trong cõi hư vô một tình yêu trong thuở dại khờ cho em đó & anh. Mãi mãi ......
suy tư!!!! Chim buồn hoa nở về đêm Hỏi thăm cây cỏ bên thềm lớn chưa Thương nhau biết mấy cho vừa Đợi nhau đời đã xế trưa mất rồi Đợi em _ em đã đi rồi Nay ta cũng vắng như đời chợ tan Em _ hoa sớm nở tối tàn Ta _chim phiêu bạc lang thang khắp trời...
Ngẫm nghĩ về chuyện xa xưa, tiếc nuối một thời, trách cho một gã khờ không biết nói lặng thinh ngần ấy năm trời. 7 năm đúng không nhỉ? Và tính đến bây giờ, vẫn lặng câm. 10 năm, sao con người ta có thể câm nín cả gần một phần 10 của đời người thế nhỉ? Nhưng chợt hỏi, mọi chuyện liệu có khác đi nếu như gã khờ biết nói. Nước mắt chợt lăn dài, giọt nước mắt ru một thời vào dĩ vãng. Đã xa nhau quá rồi! Gã khờ ơi.