Hôm nay Tết.
Tết đầu tiên xa gia đình.
Tết đầu tiên trên đất Nhật.
Tết đầu tiên không có tiền lỳ xì.
Tết đầu tiên tự nấu tất cả các món ăn.
Tết đầu tiên đón giao thừa 1 mình, lặng lẽ nghĩ ngợi linh tinh.
Tết đầu tiên.
He, vừa nấu đồ ăn xong. Cũng đơn giản, không phức tạp như mình nghĩ. Mà công nhận mình kinh thật :)), vẫn có bát miến, mấy cái nem rán, gà luộc. Chỉ thiếu mỗi bánh chưng thôi. Lần đầu thấy thèm ăn bánh trưng. Hồi trước có thừa ra mà chả ăn, giờ mới xót :)), đúng là mất cái gì mới thấy nó quí giá. Nhìn mâm cơm mình nấu chả thua gì mẹ nấu cả. Nhưng ăn thì khác nhiều :D. Giờ ở VN đang là 7h. Mẹ đang dọn dẹp và nấu ăn, chị Trang chắc không dám "biến" đi đâu đâu, vì sợ mẹ buồn mà. Năm nay có cả nhà cô Dung về quê nên mẹ và chị ăn Tết ở nhà bà ngoại. Chắc giờ mọi người đang ở trên nhà chú Lân, xem tivi, ăn bánh kẹo đợi giao thừa
Dù vẫn biết ở Nhật sớm hơn VN 2 tiếng, chỉ 1 phép trừ đơn giản thôi cũng dễ dàng tính ra được giờ ở nhà, nhưng sao giờ hệ thống của mình vẫn để giờ VN. Để mỗi lần mình nhìn vào đấy, mình sẽ biết ngay giờ này mẹ và chị đang làm gì, sẽ chẳng phải tính toán gì, vẫn thấy mình như đang ở nhà.
Lúc nào ở góc màn hình của mình cũng có 1 cái bảng nhỏ xíu ghi thời tiết và nhiệt độ ở VN. Giờ VN đang lạnh lắm. Năm ngoái cứ bảo tết không lạnh không có không khí tết, giờ thì rét đậm nhé
Mẹ sẽ nhớ mình lắm đây. Chắc lại khóc mất thôi. Mẹ ơi con không sao :D, vẫn có chị Trang và mọi người ở nhà mà, con đi tí rồi con sẽ về, mẹ nhỉ. Mẹ nhớ giữ sức khoẻ mẹ nhé.
Bà già, giờ bà đang làm gì. Không hiểu sao tôi rất thích gọi bà là bà già, ai bảo trong biệt danh của bà có 1 chữ "già" làm gì. Giờ đang buồn hay đang vui vậy, chắc giờ không ở nhà đâu, chắc lại cùng mấy đứa đi chơi rồi nhỉ. Ừ, đi chơi đi cho khuây khoả cho nó vui lên bà ạ. Nhưng nhớ mang điện thoại theo nhé, tôi gọi mãi không đc. Năm nay rét lắm, nhớ cẩn thận sức khoẻ bà nhé. Già rồi, không còn khoẻ mạnh như bọn thanh niên đâu, đừng đua đòi với bọn nó, nhỉ. Giao thừa trong gia đình ấm áp, nhớ là nhớ đến tôi nhé, cho tôi 1 chút hơi ấm, 1 chút thôi, để tôi hi vọng và tiến lên. Nhớ về bà không có nhiều kỉ niệm, chỉ biết nhìn những bức ảnh của bà chật cứng trong ví tôi, bà cười đẹp lắm, sẽ có ngày, nụ cười ấy sẽ dành cho tôi.
Còn em, giờ em đang làm gì. Năm đầu tiên làm sinh viên ĐH, về ăn tết chắc cũng khác nhiều rồi nhỉ, có còn phải ở nhà trông nhà không được đi chơi nữa không. Có khi nào chợt nhớ tên anh không. 1 người xưa chắc cũng có 1 lúc nào đó em ít nhiều yêu. Thôi, chẳng cần nhớ đâu, vì anh cũng đã chôn chặt hình bóng em rồi.
Những anh em Đông Du, tết này đứa nào cũng lạnh, cũng cô đơn nhỉ.
Thảo, Duyên lý, Trang béo, Trang gầy, Ngoan, Phượng, Hồng, đừng khóc nhé.
Anh em ơi, thằng nào cũng ngồi 1 góc, 1 lon bia và đuổi theo những kỉ niệm.
Tuyết đang rơi trên Tokyo. Mai vẫn sẽ chạy hồng hộc, vẫn ôm báo dù đang say trong những kỉ niệm.
Chào nhé, quá khứ, những gì đã qua không thể níu kéo, chỉ có 1 cách là tiến về phía trước, tiến về tương lai.
"Thật tuyệt vời ngày hôm nay nơi đây, anh em ta được biết nhau"