Đó là một buổi sáng sương mù phủ kín, ngày 4-7-1952 khi Florence Chadwick bước xuống nước bơi vượt eo biển từ đảo Catalina đến bờ biển California. Bơi đường trường không phải là một điều mới lạ đối với Florence, bởi cô từng vượt biển Manche (giữa nước Anh và Pháp) ở cả hai chiều.
Buổi sáng hôm đó nước lạnh cóng, còn sương mù thì dày đến nỗi cô khó có thể nhìn thấy chiếc thuyền trong đoàn. Sau khi đã bơi hơn 15 tiếng đồng hồ, cô yêu cầu mọi người kéo cô lên thuyền. Huấn luyện viên của Florence ráng hết sức để động viên cô bởi họ đã rất gần bờ, nhưng cô chỉ nhìn thấy sương mù và sương mù. Vì thế cô bỏ cuộc... khi cách đích không tới nửa dặm.
Sau đó cô tâm sự: "Không phải tôi biện hộ cho mình, nhưng nếu tôi nhìn thấy bờ, tôi đã có thể bơi đến đích". Không phải cái lạnh hay sự sợ hãi, hay sự kiệt sức đã khiến cho Florence Chadwick thất bại, mà chính là sương mù.
Hai tháng sau cũng chính tại eo biển đó, cũng là khoảng cách đó, Florence Chadwick đã lập một kỷ lục mới, bởi vì giờ đây cô có thể nhìn thấy đất liền.
Nhiều lúc chúng ta cũng thất bại, không phải vì chúng ta sợ hay bởi áp lực của những người xung quanh hay tại bất cứ điều gì, mà chỉ vì chúng ta không nhìn thấy đích của mình.
Tôi có người bạn tên Monty Robert, hiện là chủ nhân một trại nuôi ngựa ở San Ysidro. Anh đã cho phép tôi dùng nhà của anh để tổ chức những buổi gây quỹ nhằm tài trợ các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do thanh niên thực hiện.
Một hôm, anh đến ngồi bên cạnh tôi và nói: -Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi tổ chức gây quỹ. Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm.Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".
Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.
Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".
Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:
- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.
Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói: "Monty này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó".
Nghe thầy nói thế, tôi vội vã đáp:
- Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.
Truyện này em đã đọc trong Quà tặng cuộc sống.Thật là đúng phải ko anh em Mỗi người đều có một giấc mơ.Nhưng có dám nói ra,thực hiện hay ko mới là điều quan trọng.
Chad là một thiếu niên lặng lẽ và hay mắc cỡ. Ngày kia, cậu về nhà nói với mẹ rằng cậu muốn làm thiệp Ngày tình yêu cho các bạn trong lớp. Trái tim người mẹ như chùng xuống. Bà nghĩ: “Ước gì nó đừng làm điều đó!”. Bởi bà đã nhìn thấy những đứa trẻ khi chúng từ trường trở về và Chad của bà luôn đi sau chúng. Chúng bám lấy nhau cười nói vui vẻ nhưng không bao giờ có Chad trong đó. Ví thế bà quyết định theo dõi con. Bà mua giấy, hồ, và bút chì vẽ. Trong ba tuần lễ, hết đêm này qua đêm khác Chad cần cù làm được 35 tấm thiệp. Ngày tình yêu đến, Chad loay hoay với vẻ xúc động. Cậu cẩn thận xếp những tấm thiệp vào một cái túi rồi lao ra khỏi cửa. Mẹ cậu làm cho cậu những chiếc bánh mà cậu ưa thích, bà sửa soạn những cái bánh đẹp nhất và nóng hổi với một ly sữa lạnh cho cậu khi cậu đi học về. Bà biết chắc cậu bé sẽ thất vọng và có thể sẽ đau khổ. Bà đau đớn khi nghĩ rằng con bà sẽ không nhận được nhiều tấm thiệp Ngày tình yêu, có thể là không được một tấm thiệp nào. Chiều hôm đó, bà sắp sẵn những chiếc bánh và sữa trên bàn. Khi nghe tiếng trẻ con ở ngoài, bà nhìn ra cửa sổ. Chắc chúng đã đến, chúng cười vui vẻ vì đó là lúc thú vị nhất và Chad ở đó, luôn đi sau cùng. Nó bước nhanh hơn thường lệ. Bà nôn nóng đợi chờ cậu bé đến nỗi khi cậu vừa bước vào nhà, đôi mắt bà rướm lệ. Bà thấy hai bàn tay cậu trống không. Bà lau vội nước mắt và bảo Chad: “Mẹ đã làm bánh và sữa cho con”. Nhưng cậu bé hầu hư không nghe tiếng bà. Cậu cứ tiếp tục bước, gương mặt rạng rỡ và chỉ thốt lên được câu”. _Không sót bạn nào! Khong sót bạn nào…! Trái tim bà chùng xuống. _Con không quên bạn nào, không một bạn nào cả, mẹ à!.....
Theo “Bài ca của trái tim”
Chào mọi người, bài “Không sót bạn nào” là bài cuối cùng mà Dũng post trong mục “Sống đẹp”. Mình cám ơn mọi người đã ủng hộ mình thời gian vừa qua. Arigatoo. To DHS 2004: Anh Dũng chúc các em lên đường may mắn. Anh Dũng luôn nhớ tụi em. Bye Bye
Anh Dũng ơi!!1 Thực sự em cũng như các bạn rất buồn về chuyện của anh... suốt 1 năm qua anh đã hết lòng giúp đỡ cho tụi em, cũng như lo cho lớp.... Bọn em cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài câu cám ơn những việc anh đã làm cho tụi em trong 1 năm qua..Và mong anh hãy nhanh chóng quên nỗi buồn này đi nhé. Em nghĩ rằng chỉ cầm có ước mơ và quyết tâm thì điều gì cũng có thể làm được , anh hãy tiếp tục cố gắng để thực hiện ước mơ của mình. Và một điều anh có thể luôn chắc chắn là anh sẽ mãi là thành viên của DHS khóa 2004...cũng như anh sẽ mãi là người anh tốt của bọn em....[smile].
Em xin lỗi đã dùng Forum để cho việc riêng...em chỉ muốn những lời nói này đến được tất cả các Kohai khóa 2004 thôi!!
Anh Dũng ơi!! Và một điều anh có thể luôn chắc chắn là anh sẽ mãi là thành viên của DHS khóa 2004...cũng như anh sẽ mãi là người anh tốt của bọn em.....
Anh Dũng ơi nếu anh còn vào cai forum đọc những dòng này .Tụi em cám ơn anh nhiều và anh hãy nhớ tụi em đang và luôn luôn ở bên anh. Các bạn 2005 nếu vào đay hãy nhắ với anh Dũng dùm tại hạ nha.
Tặng các bạn DHS2004 nhân dịp mùa Noel. Miss everyone.
Có một câu chuyện về ánh lửa nhỏ nhoi. Một câu chuyện của mọi thời đại, cho đến khi nào trái tim con người còn đập. Câu chuyện "Em bé bán diêm". Mỗi năm, khi Giáng Sinh về, ký ức của ta lại thổn thức về cái chết của em trong lạnh giá, và ám ảnh trong chúng ta một nỗi hối tiếc, dẫu rằng chúng ta vô can, nhưng chúng ta không thể vô can, vì chúng ta là con người. Bóng tối. Lạnh lẽo. Tuyết rơi. Em bé chân trần, chân em đỏ ửng lên, và bầm vì rét. Em đi bán diêm . Nhưng suốt ngày chưa bán được bao diêm nào. Tuyết rơi thành từng búp trên mái tóc của em. Giáng Sinh năm nào em còn ấm áp bên bà ngoại của em. Giờ đây, bà không còn nữa. Em ép mình trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà. Một tạp dề đựng đầy diêm và trên tay còn cầm thêm một bao. Chà, giá em có thể rút một que diêm đánh lửa và hơ tay nhỉ? Em sợ cha em sẽ đánh em. Nhưng cuối cùng em cũng đánh liều rút một que diêm. Ôi, ánh sáng mới kỳ diệu làm sao! Hiện ra một lò sưởi ấm áp. Que thứ hai, hiện ra một phòng ăn ấm áp. Que thứ ba, hiện ra một cây thông Noel với hàng ngàn ngọn nến rực rỡ, lấp lánh. Nhưng hễ diêm tắt, thì mọi thứ lại biến mất, trước mắt em lại là bức tường tối tăm và lạnh lẽo. Một que diêm tiếp theo, bà em hiện ra. "Bà ơi, cho cháu đi với, chái biết rằng diêm tắt, thì bà cũng biến mất như lò sưởi, bàn ăn, cây thông ban nãy, nhưng bà đừng bỏ cháu ở nơi này". Thế là em cuống cuồng quẹt tất cả que diêm còn lại trong bao. Bà cầm tay em. Hai bà cháu bay lên, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa. Sáng hôm sau, người ta thấy một em bé chết bên góc tường, môi đang cười. Em nằm chết giữa nhiều bao diêm, có một bao đã đốt hết. Mọi người nghĩ là em đốt cho ấm. Không ai biết là em đốt để được nhìn thấy bà. Để được kết nối tình yêu thương với bà. Ánh lửa còn có một sứ mạng cao hơn là sưởi ấm, nó thắp lên yêu thương và niềm tin hy vọng. Ánh sáng của niềm tin sẽ đẩy lùi mọi bóng tối mù lòa. Đem đến tình yêu thương cho mọi nguời. Merry Christmas