Hoài cảm A Châu
Tại rừng hạnh, lần đầu sơ ngộ, khâm phục bản lĩnh chàng, vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, chọc trời khuấy nước. Chùa Thiếu Thất, thêm một lần thọ ơn cứu mạng. Tụ Hiền trang, cảm kích chàng không ngại xả thân bảo vệ cho thiếu nữ không thân thích đã gần đất xa trời, đau xót thay con mãnh long từng được võ lâm kính phục trong chớp mắt đã thành kẻ thù số một của thiên hạ quần hùng. Nhạn môn quan, trùng phùng Tiêu Phong bao nhiêu tình cảm biến thành tình yêu sâu sắc tự bao giờ. A Châu nguyện đem cả sinh mạng và cuộc đời đặt vào bàn tay Tiêu Phong, bàn tay của hán tử cả thiên hạ quay lưng, bị xem là Liêu cẩu, đổ vấy bao tội lỗi tày đình.
Nếu trần ai ai cũng biết ai, ai còn phải vì ai mà cảm khái ( Tản Đà).
Giữa dương trần đâu dễ kiếm kẻ tri âm, khúc Dương Xuân Bạch Tuyết đâu phải ai cũng có thể hoạ cùng? Làm bang chủ Cái bang kiêu hùng, chỉ biết đến rượu và võ công, hay tên tội đồ bị cả võ lâm truy đuổi thì có ý nghĩa gì khi Tiêu Phong tìm được A Châu. Người anh hùng cuối cùng đã có một tri kỉ hồng nhan, cuộc này còn chi hối hận? Hãy cùng vẽ nên bức tranh cuộc đời yên ả, phi ngựa như bay trên thảo nguyên bao la, vứt bỏ lại sau lưng ân oán tình thù, gió tanh mưa máu giang hồ, chỉ có bầy cừu, đàn dê, tiếng sáo du mục dìu dặt hoà cùng giọng cười vui vẻ, vô lo. Nhưng hạnh phúc vĩnh viễn chỉ lung linh và mong manh như chiếc bình pha lê đặt trên bậu cửa sổ. Dù người ta cố gắng trân trọng nâng niu, chỉ một cơn gió cố tình thổi qua, chiếc bình sẽ vỡ tan thành trăm ngàn mảnh.
Một đứa trẻ mồ côi chưa hề biết đến vòng tay mẹ, một thiên kim tiểu thơ dòng dõi vương giả phải làm nữ tì Mộ Dung gia, đến khi trùng phùng phụ mẫu, A Châu lại rơi vào nghịch cảnh éo le: phụ thân là kẻ thù không đội chung trời với người yêu dấu? Ôi, tuy chưa một ngày dưỡng dục nhưng công ơn sinh thành chưa một ngày đền đáp? Mong ước trả thù lại là khát vọng nung nấu của người yêu, sao đành cản ngăn? Chỉ còn có cách hi sinh tấm thân này, chỉ còn có thể xem cảnh đuổi ngựa chăn dê, một cuộc sống vô tư lự kia mãi mãi là mộng tưởng. Hiếu và tình đã bức người kiều nữ đến bước đường cùng. Lần đầu tiên cũng là cuối cùng A Châu báo hiếu, người con gái dịu hiền kia thay cha nhận lấy cái chết oan uổng trên tay Tiêu Phong. A Châu ra đi, mưa phủ nhoà nhân thế, cả bầu trời cùng vương hương biệt li. Hỡi ơi, “Ai thương tử biệt, ai sầu sinh ly” ( Tản Đà). Đến phút cuối cuộc đời, điều duy nhất nàng lo lắng chỉ là sợ Tiêu Phong quạnh quẽ cô đơn. Đáng trân trọng cho tấm lòng kiều nữ!
Màn sương mù Mã phu nhân trong cơn ghen tuông mù quáng cố tình giăng ra đẩy Tiêu Phong vào hiểu lầm oan nghiệt đã tan đi, hé mở một sự thật đau đớn, trần trụi cùng thi thể lạnh giá của A Châu, khoé mắt nàng hãy còn vương vấn ân tình. Tiêu Phong và chúng ta chỉ biết ngậm ngùi thốt lên hai chữ “Giá như….”
Cái chết của A Châu nhẹ như lông hồng nhưng nỗi đau, niềm ân hận của Tiêu Phong lại nặng tựa Thái Sơn. Nàng để lại ông cùng trái tim tan nát và cõi lòng chết lặng. Mối ân tình sâu nặng của nàng biết lấy gì đền đáp? “Ơn em, hôm sớm ngậm ngùi, kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau, tạ ơn em, tạ ơn em”. Tiểu Kính hồ, mai táng A Châu, chôn theo cả trái tim mình,Tiêu Phong bắt đầu những chuỗi ngày đày đoạ, tiếp tục sống vì câu hỏi lớn về thân thế vẫn treo lơ lửng trên đầu, vì một lời hứa với hiền thê chăm sóc cô em vợ tai quái A Tử.
Bạn vẫn thường bắt gặp những chiếc lá hãy còn xanh mà đành rơi rụng, và ngày mai có những lá khác sẽ mọc lên thay thế, bạn sẽ nghĩ đó chỉ là chuyện rất bình thường. Nhưng chỉ có cây mới hiểu chiếc lá mới, dù xanh đấy, dù đầy nhựa sống đấy nhưng vĩnh viễn không phải là chiếc lá ngày xưa. Cũng giống như con người, có bao người đi ngang qua cuộc đời ta, dù chỉ là thoáng chốc nhưng vết thương họ để lại trong lòng thì khôn nguôi, chẳng bao giờ khỏi. Dù cho A Tử có cố gắng đến đâu, có si tình đến mấy nhưng nàng vĩnh viễn không thay thế nổi A Châu.
Lòng cuồng điên vì nhớ
Ôi đâu người, đâu ân tình cũ?
Chờ hoài nhau trong mơ nhưng có bao giờ, thấy nhau lần nữa
(Hoài cảm – Cung Tiến)
Trái tim Tiêu Phong rộng lớn để cùng đau với thiên hạ bách tính nhưng cũng nhỏ bé chỉ đủ ấp ủ một bong hình đến suốt cuộc đời. Lời bài hát cũng thê thiết như tâm sự Tiêu Phong. Đâu rồi mối tình khắc cốt ghi tâm, có bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười, nàng tươi hơn nắng sớm, ánh mắt nàng đằm thắm như sương mai? Tất cả còn lại chỉ là những mảnh vụn ký ức đẹp đẽ mà Tiêu Phong trân trọng giữ gìn. Còn có bao giờ thấy nhau lần nữa?
Tiết Thanh minh, Thôi Hộ quay lại nơi xưa, vẫn đoá hoa đào tươi thắm cười trong gió xuân nhưng còn đâu đôi má hồng ngày trước
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Bánh xe rồng lăn đến kinh thành , ao cũ vườn xưa, Đường Minh Hoàng chỉ biết ngậm ngùi rơi lệ cho nàng phi tử mặt ngọc đẹp hơn phù dung, mày ngài tươi hơn dương liễu.
Quy lai trì uyển giai y cựu
Thái Dịch phù dung, Vị Ương liễu
Phù dung như diện liễu như mi
Đối thử như hà bất lệ thuỳ
Lưu Nguyễn trở lại non tiên, mây trôi nước chảy như ngày xưa nhưng đã mất rồi sinh khí, bóng hình tiên nữ vĩnh viễn tan biến vào hư vô, không còn được thấy dù chỉ trong khoảng khắc mơ hồ.
Đào hoa lưu thuỷ y nhiên tại
Bất kiến đang thời khuyến tửu nhân
Tâm trạng của con người trong nỗi sầu tương tư thì ngàn năm cũng vẫn tha thiết như nhau.
Tiêu Phong đứng trước Nhạn môn quan mà xót xa tưởng nhớ lời hẹn ước xưa. Tiếng sáo Nhạn môn vẫn vang lên réo rắt như ngày trước mà sao nghe đầy đau thương tiếc nuối, “thiết tha ngân lên lời xưa”. Vẫn cảnh đuổi ngựa chăn dê yên bình nhưng thiếu mất bóng dáng ai kia, cảnh bình yên đến đâu cũng chỉ là trống rỗng? Cảnh vật vẫn đây mà người xưa đây tá? Lối xưa cỏ cây tàn úa, đường phủ rêu xanh đợi chờ vô vọng bước chân ai?
Anh một mình nghe tất cả buổi chiều
Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh
(Xuân Diệu)
Tiêu Phong phải tiếp tục sống với linh hồn bị đẩy đến tận cùng sự quạnh quẽ, cô đơn. Người xưa đã ra đi biền biệt, chỉ còn ta trơ trọi, giữa mênh mông đất trời. Từng khoảng khắc thời gian chậm chậm héo tàn, thấm vào lòng người, gợi lên mối sầu thê lương, bi thiết. Năm tháng trôi qua, kỷ niệm ùa về giết chết hồn người. Nỗi niềm thương nhớ chỉ còn biết chôn chặt nơi đáy tim và âm thầm mang xuống tuyền đài mà thôi.
Thời gian tựa cánh chim bay,qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui?
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?
(Hoài cảm – Cung Tiến)
Người anh hùng lại mang nặng vào mình món nợ công danh, nể mặt nghĩa huynh mà lên ngôi đại vương Nam Viện. Chén rượu Tiêu Phong lại tiếp tục uống, nhưng rượu hôm nay cũng đâu phải rượu ngày xưa bới ta cũng đâu còn là còn người ngày trước. Chén rượu ngày xưa nâng lên giữa bao bằng hữu, hào khí ngất trời còn giờ đây lắng đọng lại sau mỗi giọt rượu cay chỉ là mối sầu đắng khôn nguôi? Sầu lại cánh sầu? Tự cổ chí kim “ Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản”....
(Phương Y)