Tâm trạng khi điên Nguyễn Nguyên Phước Ngày hôm qua, tôi vừa tròn hai mươi tám tuổi.
Truyện hay. Đọc xong thấy cuộc đời như trò chơi xếp hình, lắp ghép từng mảng, chỗ tối, chỗ sáng. Xót xa và cay độc. Chắc khi điên chẳng có lấy một nụ cười trong cái đoạn hồi ức chông chênh ấy. Những mảnh đời, lắp ghép khập khiễng. Muốn gặp tác giả, xem có khiếm khuyết dị dạng ko mà viết văn chua cay đến thế[bones]
Đêm đã khuya lắm rồi,ngoài kia bóng tối đang nuốt chửng mọi thứ.Đường Tăng vẫn thao thức không tài nào ngủ được.Nhìn quanh bọn đồ đệ đã ngủ cả rồi.Tội nghiệp!tuy chìm vào giấc ngủ nhưng gương mặt chúng vẫn hiện lên nỗi lo âu,vất vả đường xa. Lạ thât!Sao không ngủ được nhỉ?Đường Tăng tự hỏi.Ngày mai thôi thầy trò sẽ sang sông và vào Đất Phật.Nhanh thật mới đó mà đã gần10 năm,trải qua biết bao gian khổ,thử thách 9lần9,81 kiếp nạn cũng qua.Và cái ngày mai bao năm nay Đường Tăng chờ đợi cũng đã tới. Chỉ ngày mai thôi sẽ vào được cõi Tiên giới,được làm Phật giấc mơ của cả kiếp tu hành.Khi đó ta sẽ ra sao nhỉ?Đường tăng nằm suy nghĩ miên man lòng ngập tràn nỗi vui sướng,niềm hi vọng vào 1 tuơng lai rạng rỡ. Tự nhiên những suy nghĩ vẩn vơ lại đến.Những bộ mặt quái ác,những kiếp nạn ngày trước lại hiện về Bạch cốt tinh,Chúa lân vàng,Hồng hàì nhi,Ngưu ma vương..... Đường tăng bổng thảng thốt nhận ra một điều mà trước nay chưa hề nghĩ tới.Bọn chúng là ai? Chẳng phải đều từ trên Thượng giới bỏ trốn xuống gây tội sao? Có thể kiếp trước chúng cũng tu hanh khổ hạnh như mình mà đắc đạo nên lắm chứ? Thế chúng là ai,chẳng phải là Tiên,là Phật hay sao? Thế tại sao?...?.. Lòng dạ Đường tăng rối bời.Không biết mai đây đời mình ra sao nhỉ??? Trước đây,mình chỉ biết làm theo niềm tin vào lời Đức Phật mà chưa hề nghĩ tới chuyện này.Có bao giờ mình lại trở nên như chúng không nhỉ? Mình đã phải đánh mất những năm tháng tuổi trẻ,bỏ lỡ bao nhân duyên,hạnh phúc để trở thành thứ dở dở ương ương chẳng phải người mà cũng chẳng phải thánh như thế sao?... A di đà Phật!Thiện tai!Thiện tai! Đường tăng thở dài chua chát... Ngoàikia, trời sắp sáng và ngày mai...
Bản gốc của câu chuyện Đường Tăng ở đây. Có thể là 4 eve r không chép nguyên văn, nhưng chỉ cần là ý tưởng, cách dẫn dắt câu chuyện thôi cũng đủ để gọi là "tác phẩm của người khác rồi". click here để xem bản gốc
Câu chuyện này liên quan đến một người bạn của mình. Anh bạn tên X mình quen được khi bước chân vào Dh.Anh năm nay 28 tuổi,sống ở Nhật đã được 6 năm rồi,là một du học sinh sang theo dạng học bổng Monbushou,học từ Mater đến hết năm nay là bảo vệ Doctor. Từ một tháng trước anh không đến trường ,mọi hoạt động của anh dường như chỉ dừng lại trong phạm vi căn nhà anh ở.Bạn bè người Việt trong trường cũng ít nên chơi thân với nhau ...biết anh vậy mọi người đến gõ cửa nhà anh .Ban đầu anh tiếp qua loa và gạt phắt đi những câu chuyện liên quan đến anh hiện tại .Nhưng gần hai tuần nay anh không chịu mở cửa cho ai vào nữa . Công việc trong trường anh dừng lại ,giáo sư và bạn bè trong trường đến nhà anh cũng không chịu mở cửa.Dạo mấy ngày nay nghe nói có một anh bạn rất thân của anh đến chơi,được anh cho vào .Nghe anh ta kể lại là X có biểu hiện nói nhảm... Nguyên nhân anh bị như vậy mọi người đoán là do không thuận lợi trong nghiên cứu ở trường và mối quan hệ không tốt với giáo sư tích tụ bấy lâu.Chỉ suy đoán vậy chứ chưa ai biết chính xác hay nghe anh hé răng lời nào . Không biết có bạn nào có bạn bè rơi vào tình trạng này chưa nhỉ ?Làm sao để anh ta mở cửa tiếp mình? Mong nhận được những hồi âm chân thành từ các bạn !
Bản gốc của câu chuyện Đường Tăng ở đây. Có thể là 4 eve r không chép nguyên văn, nhưng chỉ cần là ý tưởng, cách dẫn dắt câu chuyện thôi cũng đủ để gọi là "tác phẩm của người khác rồi". click here để xem bản gốc
Đã là loạn rồi mà !!!!! Ôi !!!
Bạn ui! mình đọc rùi nhưng chẳng thấy gì là giống cả.Hic!đã nói thì có chứng cứ.Chuyện của mình và Trương Quốc Dũng về nội dung giống nhau ở chỗ nào hả? Mình viết về Đông du .Còn Trương Quốc Dũng viết về cái gì hả?