Nó trở về khi Đà Nẵng mưa bay Trời vào hạ nên ngày tràn ngập nắng Dáo dác tìm chút kỷ niệm xa vắng... Trong cơn mưa hạ lất phất chẳng đủ ướt bờ vai
Nó lang thang trên con đường lạ lẫm Gắng tìm chút thân quen nơi góc nhỏ ngày xưa Nheo mắt nhìn phía hàng cây nghiêng nắng Đâu đó kỷ niệm chập chờn khi bóng chiều dần buông
Có phải chăng nơi này vẫn không bao giờ thay đổi Cái tĩnh lặng và yên bình của thành phố giữa chật chội phố phường Chắc phải mỏi mắt dõi tìm nơi khoảng lặng cuộc sống Nếm cái vị mằn mặn của gió biển thổi ngược vào trong...
Nó lại chia xa thành phố vào một ngày mưa bay Cuối hạ, giọt mưa giao mùa mang chút hương thu xa lắc... Nghe xao xác buồn chắc vì lòng nặng trĩu Đông sẽ lại về gom nỗi nhớ của những tháng ngày chia xa... Jp,23/9/04
Bài thơ tuyệt không chịu được,tuyệt ở chổ đó là một tâm trạng thật.(đúng không nhỉ?)Khổ 1,2,4 rất tuyệt nhưng khổ 3 mình không thích lắm.Khổ 3 có một chút gì già cỗi so với những cái tâm sự khá trẻ của khổ 1,2,4. Ai cũng là nhà thơ khi lòng mình muốn viết...ai đó đã nói thật đúng!
oh, Bài thơ hay quá... Mình cũng là dân Đà Nằng nè. Đoạn 1, 2 hay quá, sao giống cảm giác của mình quá. Nhớ Đà Nẵng,... nhớ nhà quá. Cuối năm này vẫn chưa có thể về được đấy.[cry][cry]