Ở ngay dưới khung viết bài có phần chọn gõ tiếng Việt.Bạn Thu Hà(hay Thủ Hạ [wink]) vui lòng viết có dấu nhé. Yokôsồ đến với trang web của Đông Du.Chúc bạn có những phút vui vẻ
Chính bài thơ này là dấu chấm hết cho mối tình đầu của mình đây.Đọc 1 lần ném thẳng vào sọt rác mà 4 năm rồi vẫn nhớ. Viết lại có dấu chút cho nó ..hoành tráng: Anh về đi con dế ngủ quên rồi Trong ngăn bàn một thời đi học Hình như là đêm nay trăng cũng khóc Con đường dài hun hút dưới chân nhau
Anh về đi đừng nhìn lại phía sau Em sẽ vừa đi vừa huýt sáo Dẫu trái tim ngập tràn dông bão Em đã quen vui những lúc rất buồn
Anh về đi bóng nhỏ cuối con đường Tờ giấy trắng rơi từ trang vở cũ Giọt mực tím tròn vo nằm ủ rũ Viên phấn bỗng nhiên lăn vỡ trên sàn
Anh về đi mang theo chiếc lá vàng Mùa đông ném xuống mặt đường sẩm tối Gió vẫn thổi... ...qua vai em... ..rất vội...
Đọc bài thơ chỉ hơi tiếc tí xíu, đoạn cuối thấy có cái gì đó thiếu trọn vẹn 1 chút,hay là chủ ý của tác giả chăng.Nhưng dù gì thì bài thơ cũng quá hay! Em nghĩ dù là người nhận hay người gửi bài thơ này cũng đều có chung 1 cảm xúc như nhau mà thôi,anh Nghĩa nhỉ?
thì có tình yêu nào là có thể đi đến cái đích tận cùng lúc đầu đâu khi yêu,có ai muốn tan vỡ,ai cũng đặt ra nhiều lý tưởng đẹp cho tình yêu của mình vậy mà không biết từ bao giờ tình yêu cứ đi lạc?????????