Lý do: Nữ diễn viên chính _ "nàng " muốn giữ độc quyền lại những khoảnh khắc riêng tư đấy như 1 đứa con ... tinh thần .Và trong lúc say quắc cần câu ,tác giả đã gật đầu đồng ý qua di động ...
Ặc, bài viết đang hay thế mà bị dừng lại. Đề nghị tác giả tặng cho "nàng" 1 đứa con thật đi, còn đứa con tinh thần kia viết ra cho mọi nguời còn thuởng thức với chứ [tongue][tongue][tongue]
Buổi trưa ,sân trường vắng hoe , hoa phượng nở rộ như chuốc thêm dầu vào chảo lửa nóng cháy chỉ của dãy đất miền trung .phía sau cửa lớp , lác đác vài cô cậu học trò giờ học chiều đến sớm .
Cảnh này giông hồi chuẩn bị thi Tốt nghiệp wá. Híc,ưóc chi một lần đuợc về lại truờng cũ.Đã lâu rồi không biết giờ này có gì thay đổi không nhỉ?[oops]
Thượng tuần tháng Hai. Cũng sắp sửa đến hồi kết thúc những ngày cân não của kì thi Đại học.Ngày mai là ngày cuối cùng, ngày thi của trường nguyện vọng 1. Tuy rằng trường nguyện vọng một là quan trọng nhưng dù sao đi nữa nó cũng đã vượt qua được vòng đầu tiên của trường này, vả lại nó cũng khá tự tin ở kết quả của trường nguyện vọng hai nên có lẽ không cần phải lo lắng nhiều. Nghĩ đến đấy, nó mỉm cười một cách cực kì khoan khoái và rảo nhanh bước chân về phía con kênh, cố hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái cảm giác của một buổi chiều thật trong lành và yên tĩnh. Phía bên kia con kênh là vài con hẻm nhỏ. Rẽ vào con hẻm kia rồi đi thêm vài bước nữa là đến căn nhà mà nó cần đến. A! Kia rồi! Quả là chẳng thể nhầm vào đâu được. Dãy nhà lụp xụp cũ kĩ -đặc điểm dễ nhận biết của nhà trọ dành cho sinh viên - khiến nó có thể nhận ra ngay mặc dù chỉ mới đến đây một lần trước đó.Đêm nay nó sẽ trọ lại nhà người quen ở đây. Cộc...cộc...Cửa mở ra. -Em chào anh.Và sau đó là màn chào hỏi và vài câu hỏi thăm thông thường như mọi khi.Không biết sau đó nó và người anh kia nói với nhau chuyện gì (có lẽ lại là chuyện thi cử hay gì gì đó). Nó chỉ nhớ là trước ki đi làm, người anh kia quay lại nói với nó bằng kiểu nói pha chút đùa cợt( người anh này bao giờ cũng nói chuyện bằng kiểu nói này): -Anh đi làm đây.Em ở nhà tận hưởng những giây phút vui vẻ nhé. -Vâng, chào anh. Tối gặp lại. Và rồi một mình nó ngồi lại trong phòng với chiếc máy tính xách tay đời cũ. Mở yahoo messengser, đọc tin nhắn rồi hồi âm. Rồi lại mở trang web của nhóm. Đọc đi đọc lại cũng chỉ thấy mấy tin đỗ đại học của tụi bạn và mấy trang nhật kí có vài dòng khó hiểu. Hết chuyện để làm. Nó mở trò chơi game rồi vừa đọc nhật kí vừa chơi game thật say sưa. Một lúc sau trò chơi cũng trở nên nhàm chán. Nó ngừng tay và ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài. Không biết tự lúc nào trời đã trở nên âm u và hơi nhem nhá.Trời đang bắt đầu mưa. MƯA.Trời đang mưa...Nó rời chiếc máy tính và quay sang tựa đầu vào khung cửa ngắm mưa. Những sợi mưa xuân đầu mùa lất phất lất phất bên ngoài song cửa. Những sợi mưa tinh nghịch rơi vút từ trên cao xuống và trước khi rơi xuống đất đã kịp đánh một cái nheo mắt đáng yêu với những nụ hoa mơ(梅) hồng đang chớm nở. Nó nhận thấy vài sợi mưa chợt ánh lên lung linh trong tích tắc khi bay ngang qua trước mắt nó. Vài sợi mưa nặng dần thành hạt và nhảy lăn tăn trên mái ngói của căn nhà lụp xụp đối diện. Bỗng nhiên nó cảm thấy dãy nhà không còn cũ kĩ xấu xí như lúc nãy mà trở nên thật hiền hoà và thân thương. Thật diệu kì. MƯA. Cơn mưa thật đẹp. Đẹp giống như hoặc hơn cả những gì mà người ta thường miêu tả trong thơ. Lần đầu tiên nó cảm nhận một cơn mưa đẹp thế này. Trong lòng nó đang rộn lên một cảm giác khó tả. Bên ngoài trời vẫn đang mưa...Bên ngoài... Như chợt nhận ra điều gì, nó khẽ lắc đầu thật nhẹ, nửa như nghi vấn, nửa như phủ định.Ồ không! Nói đúng ra, hình như đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy ...BÊN NGOÀI...TRỜI MƯA. (còn nữa)
(Tiếp) Ừ nhỉ! Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nó nhìn thấy bên ngoài trời mưa. Đánh một hơi thở thật dài, nó co người lại, cuộn đôi chân vào trong vòng tay và tựa đầu vào khung cửa. Đôi mắt khép dần như đã bắt đầu thấy mệt vì những dòng suy nghĩ. Một cảm giác ấm áp khoan khoái lan ra từ đuôi mắt trái và khoé mắt phải. Một đứa dễ khóc và hay khóc như nó chẳng hề lấy gì làm bối rối với những giọt nước ấm áp quen thuộc này. Lại một giọt từ đuôi mắt trái. Và lại một giọt nữa từ khoé mắt phải. Lại thêm một cơn mưa. Nó cúi đầu xuống, cố để mái tóc dài che gần hết hai bên khuôn mặt, và lại bắt đầu những dòng suy nghĩ. Nó đang hồi tưởng về những cơn mưa trong đời nó. Phải trừ đi năm năm kể từ ngày nó sinh ra cho đến ngày nó bắt đầu đi mẫu giáo - khoảng thời gian mà trong đầu nó chưa hình thành được bất cứ khái niệm ban sơ nào trong cuộc sống,khoảng thời gian mà nó chỉ dùng để học bò, học đi , học nói và khóc nhè. Nó ngây thơ khóc oà lên vòi kẹo mà đâu biết rằng mẹ nó đang bực mình vì chiều nay không đủ tiền đi chợ. Nó hồn nhiên tung tăng chạy ào ra tắm mưa cùng lũ bạn để rồi tối đến mẹ nó phải thức suốt đêm để canh chừng mỗi lúc nó sốt lên run cầm cập. Với nó, năm năm ấy có lẽ là năm năm hạnh phúc nhất cho đến lúc này, mặc dù chắc mẩm rằng lúc đó nó chẳng hề biết gì về hai chữ hạnh phúc và cũng chưa hề biết cảm nhận thế nào là hạnh phúc.Đến ngày bước chân vào lớp mẫu giáo, nó bắt đầu biết vui , biết buồn, biết yêu, biết ghét. Lần đầu tiên nó biết sợ khóc thét lên khi mẹ dắt nó đến một nơi toàn những cô cậu "con nít" loai choai lạ hoắc lạ huơ, trừ anh bạn láng giềng của nó. Rồi dần dần nó biết mến cậu lớp trưởng nhanh nhẹn lắm mồm ngồi dãy ghế đối diện. Nó cũng đã biết ghét nhóc con gái vừa đanh đá vừa dữ tợn là căn nguyên của hầu hết các cuộc cãi vả và đánh nhau trong lớp. Nó biết nhiều thứ lắm, vào cái năm nó học mẫu giáo ấy. Và cũng là lần đầu tiên nó biết "khóc". Lần đầu tiên khi nhìn thấy cảnh ấy nó đã khóc thét lên. Tiếng khóc thét ấy và những tiếng nỉ non rên rỉ dài tiếp theo sau đó như tiếng sét rạch hãi hùng và những cơn giông đì đùng báo hiệu cho những cơn mưa triền miên suốt mười lăm năm sau đấy trong cuộc đời nó. Nó còn nhớ như in chiều hôm ấy. Rằm mười lăm. Ánh trăng tròn vành vạnh không khuyết một chỗ nào. Trăng vội vàng mọc lên khi mặt trời vừa mới lặn kéo theo những vệt đỏ ngầu về tận cuối chân trời. Nó ngồi sau xe mẹ đang đèo và vẫn tiếp tục tỉ tê hoài không dứt. Đôi khi xen vào đó những tiếng nấc mệt nhọc và lại tỉ tê. Mẹ nó lặng thinh không nói gì. Nó vẫn cứ tỉ tê. Mẹ nó cong lưng về phía trước cố đạp chiếc xe không mấy nặng nề. Gió chiều cũng không đủ mạnh để cản chiếc xe. Chiếc xe băng qua cánh đồng chiều và khuất vào rặng tre xanh um tùm phía trước. còn nữa...