Miệng em cười lắm đa mang Buộc anh vào sợi đa đoan mất rồi Nhặt lời mây gió đánh rơi Ghép vần thơ cổ thành lời trao nhau Chân đưa chẳng biết về đâu Trông sông ngóng biển thề câu với người
Ai cười bưng miệng mà cười Mặc tôi tôi cứ nhớ người dưng xa ĐÌNH ĐÌNH KHÁNH
Gió sao gió mát sau lưng Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này
Nhớ ai như nhớ thuốc lào Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên Đây là hai câu thơ của tác giả nào nhỉ??? Hương dạo này nhớ người dưng rồi không biết còn nhớ đến người dưng xưa không?
Khi nàng đã có người dưng Thì tui cũng chịu xin dừng tới lui Khi nàng sánh nhẫn kết đôi Thì tui cũng đã ngậm môi lệ trào Chắc nàng cũng nhớ năm nào Nàng cùng tui đã hẹn trao duyên thề Tôi giờ trong cõi u mê Chúc nàng duyên thắm cận kề người dưng Hai hàng nước mắt rưng rưng Làm sao quên được người dưng năm nào!
Người dưng ơi hỡi người dưng Một ngày không gặp tưởng chừng thiên thu Bên này mây gió âm u Lá thành sắc đỏ mùa thu đến rồi Tìm đâu giây phút bồi hồi Trăng,mây,gió,biển ta ngồi bên nhau Quên sao được thuở ban đầu... Người dưng nay đã qua cầu gió bay. Tặng shinhack quái tử[cool]
Ngày xưa anh quá ngây thơ Tơ em giăng lối lại chờ đợi ai Bây giờ nước chảy làm hai Đường ai nấy bước u hoài được chi Chúc em vui gót vu qui Gặp nhau như chẳng chuyện gì với nhau Kiếp này cho đến kiếp sau Sợi tơ em buộc vẫn đau nát lòng Mai đây em sẽ có chồng Ấm xuân đông lạnh trong lòng người ta Người gần bỗng hóa ra xa Người dưng nặng nợ vẫn là người dưng
... Ta trót yêu em thời tuổi dại Nhớ nhung mắt biếc đến tận giờ Vết thương tưởng chừng như vô hại Nào hay sâu thẳm đến không ngờ ... ( Thơ HOÀNG ANH TÚ )