Bọn mình ngồi lại bên cánh đồng Chiều cỏ lau Nắng qua vai nhau tìm những bông vàng dại Em đã lấy chồng, anh vẫn trong mê mải Nhặt từng mùa rơi rụng ghép tên đời.
Giận hờn giận hờn em bỏ cuộc chơi Bỏ cánh diều anh vi vút giữa trời Tuổi thơ con đê dốc Đồng cạn khô cười sắc xanh lên khó nhọc Giọt mồ hôi mẹ vai gầy.
Và rồi chuyện mình xa khỏi tầm tay Mơ ước qua đây như loài hoa cỏ Rụng xuống đầy tháng năm giông gió Anh đi đến bạc phơ lòng.
Cánh chim hiền giờ xây tổ bên sông Đồng vẫn mênh mông cỏ vàng lên hoa cũ. Đáy mắt em giọt bình yên say ngủ Tim anh mộng đã xanh vừa.
Bọn mình ngồi lại bên cánh đồng Chiều ngày xưa Từng đám mây thưa gió đưa về xa thẳm Cánh vạc nghiêng chiều đổ xuống đêm chầm chậm Chênh vênh sỏi đá hát chân về...
Tôi mơ giấc mục đồng ngủ mê trên lưng gió Buổi chiều thơm thơm Không vạt mưa nào mọc giữa cánh đồng làng già cỗi Cánh đồng nhiều nếp nhăn Chỉ luống cày cha cong vênh vẽ lên thửa đất mang gương mặt nỗi buồn Nỗi buồn trốn về đâu Khi giọt đom đóm cõng hoàng hôn trôi vào ngõ nhỏ Trong như giọt mắt em tôi. Nơi đây tôi sinh ra Bước đầu tiên giẫm lên dấu chân đồng đội cha ngày trước Con chữ nhọc nhằn tượng hình từ vệt bồ hóng nâu trầm dán sau chái bếp Từ đôi gánh oằn mình mẹ quẩy cả gió sương Tôi thường hỏi cha sự tích về những giọt mồ hôi Chỉ con trâu già cúi mặt bốn mùa trả lời tôi biết Giọt mồ hôi đi đâu về đâu Mà rơi vào bát cơm tôi chan đầy vị mặn Đất miền Đông nhớ ai muôn đời đỏ thẫm Những gốc cao su chằng chịt vết cắt như vết sẹo tuổi thơ. Chúng tôi hai mươi Con gái con trai địu giấc mơ đổi đời hướng về phía biển Giấc mơ lớn lao mang hình thời đại Giấc mơ ra đi từ con đường làng quanh co ngút ngái Vẫn mắc nợ chính mình giấc mục đồng ấm ngọt những ngày xa.
Bài này rất hay! @160119653701: không nên public số CMT lên mạng. Lời khuyên của một người làm việc trong lĩnh vực CNPM và Security đấy nhé :)
Tôi mơ giấc mục đồng ngủ mê trên lưng gió Buổi chiều thơm thơm Không vạt mưa nào mọc giữa cánh đồng làng già cỗi Cánh đồng nhiều nếp nhăn Chỉ luống cày cha cong vênh vẽ lên thửa đất mang gương mặt nỗi buồn Nỗi buồn trốn về đâu Khi giọt đom đóm cõng hoàng hôn trôi vào ngõ nhỏ Trong như giọt mắt em tôi. Nơi đây tôi sinh ra Bước đầu tiên giẫm lên dấu chân đồng đội cha ngày trước Con chữ nhọc nhằn tượng hình từ vệt bồ hóng nâu trầm dán sau chái bếp Từ đôi gánh oằn mình mẹ quẩy cả gió sương Tôi thường hỏi cha sự tích về những giọt mồ hôi Chỉ con trâu già cúi mặt bốn mùa trả lời tôi biết Giọt mồ hôi đi đâu về đâu Mà rơi vào bát cơm tôi chan đầy vị mặn Đất miền Đông nhớ ai muôn đời đỏ thẫm Những gốc cao su chằng chịt vết cắt như vết sẹo tuổi thơ. Chúng tôi hai mươi Con gái con trai địu giấc mơ đổi đời hướng về phía biển Giấc mơ lớn lao mang hình thời đại Giấc mơ ra đi từ con đường làng quanh co ngút ngái Vẫn mắc nợ chính mình giấc mục đồng ấm ngọt những ngày xa.